Chương 92

- Ông thấy sao?

- Tình trạng của vợ anh rất xấu. Tôi vẫn sẽ kê thuốc cho cô ấy, chỉ là... hi vọng không quá mười phần trăm.

Ông ấy hiểu lầm tôi là vợ anh, nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng mà cãi lại. Chuyện khám chữa thế này... không phải vợ chồng mới khiến người ta đặt dấu hỏi. Mười phần trăm... một con số quá khiêm tốn nhưng... còn nước thì còn tát. Trước đây, không bác sĩ nào ở bệnh viện nói đến một phần trăm chứ đừng nói mười phần trăm.

Sống mũi cay xè tôi gật nhẹ:

- Cháu cảm ơn bác... Cháu cũng hiểu tình trạng bệnh của cháu, dù chỉ là một phần trăm thì cháu cũng sẽ thử thêm một lần bác ạ.

Ánh mắt Hải Đăng hướng về tôi dường như đồng tình, tia mắt phức tạp ẩn chứa nỗi xót xa khiến tôi bất giác cảm thấy được chia sẻ. Anh quay sang vị lương y:

- Nhờ ông kê thuốc giúp. Chúng tôi tin ở ông.

Vị lương y gật đầu đứng dậy, nhìn Hải Đăng ông ta nói:

- Sáng mai người ở phòng mạch chúng tôi sẽ đưa thuốc đến, vợ anh cứ uống thử năm thang, nếu cảm thấy ăn ngủ tốt hơn thì tiếp tục.

Ông ta có chút áy náy dặn dò:

- Bệnh của vợ anh cần phải kiên trì, cũng sẽ chưa nhìn ngay ra được kết quả. Sáu tháng uống thuốc tới đây cô ấy cần nằm nghỉ nhiều, tốt hơn là nghỉ mọi công việc để tĩnh dưỡng, đặc biệt cần kiêng quan hệ vợ chồng. Sau sáu tháng, có thể ra bệnh viện kiểm tra lại, nếu thấy tiến triển thì lại tiếp tục thêm sáu tháng rồi nghỉ. Sau một năm, có uống nữa cũng vô hiệu. Khi ấy chỉ còn chờ vào ý trời.

- Tôi hiểu. Cảm ơn ông.

Hải Đăng nghiêm túc nghe vị lương y căn dặn như nuốt từng lời rồi gật đầu đáp. Anh đâu phải chồng tôi nên lời khuyên “kiêng quan hệ” kia chẳng khiến anh phải bận tâm, ông ấy dặn thừa quá rồi.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------

Tôi cố vớt vát hỏi vị lương y:

- Bác... có nhất thiết phải nằm yên một chỗ không bác? Cháu cảm thấy việc này... khó quá...

- Ít nhất thì sau khi uống thuốc một tiếng cô nên nằm cố định. Ngoài thời gian đó cô có thể vận động nhẹ nhàng, chú ý tuyệt đối tránh vận động mạnh hay quá sức.

Tôi gật gật đồng tình, hai mắt sáng lên, thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Một tiếng nằm yên... chỉ cần một tiếng... như vậy cũng khiến tôi cảm thấy dễ thở hơn. Nếu cứ phải nằm một chỗ trên giường cả ngày thì quá sức mệt mỏi.