Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Đời Không Quên

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Tạm thời thế đã. Tôi hẹn ông ấy tám giờ, còn một tiếng nữa, cô mệt có thể vào trong kia nghỉ.

Tim tôi đập thình thình trước câu nói này của anh, tự nhiên gai ốc một lần nữa nổi hết cả lên. Anh lườm tôi một cái, lắc đầu:

- Cô nghĩ tôi thèm làm gì cô đấy à? Cho cũng không thèm!

Tôi nheo nheo mắt nhìn Hải Đăng, nghi hoặc nói:

- Được thế thì tốt!

Anh không đáp lại, chỉ rót thêm trà vào tách cho tôi. Trà cực kỳ ngon nên tôi nhanh chóng làm sang tách thứ ba, chẳng hiểu sao một hồi lại cảm thấy buồn ngủ rũ rượi. Cơn cảm cúm hôm qua vẫn còn làm tôi mệt mỏi, chỉ hết sốt nên sang đến hôm nay tôi cố gắng hoạt động bình thường, lúc này tự nhiên lại cảm thấy như chẳng còn sức lực. Hai mắt mơ màng rồi chẳng mở nổi, tôi ngả người vào thành ghế sofa êm ái như một tấm đệm thoải mái, đến khi giật mình mở mắt đã thấy mình nằm trên giường anh từ lúc nào. Bên trong gian nhà này chỉ có một phòng ngủ lớn. Không gian dễ chịu thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh, lòng tôi chợt rộn lên bao cảm xúc. Anh đúng là chẳng thèm làm gì tôi thật, bởi tôi đâu còn sức hấp dẫn với anh như ngày xưa... Mà nơi này... liệu anh có tiếp cô gái nào... như tôi ngày xưa không?

Tôi chưa kịp vùng dậy, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, ngay sau đó là âm giọng của một người đàn ông đứng tuổi:

- Tôi là lương y Phạm Minh, tôi vào phòng được chứ?

Giật thót mình tôi liền nói vọng ra:

- Bác chờ cháu, cháu ra phòng khách bây giờ ạ!

- Cô không khỏe thì cứ nằm yên đấy!

Âm giọng có chút răn đe của Hải Đăng vang lên, tôi đành im lặng, hít một hơi nói tiếp:

- Vậy bác vào phòng đi ạ.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra, vị lương y có màu tóc hoa râm, khuôn mặt phúc hậu hơi mỉm một nụ cười tiến vào. Theo sau ông ta là Hải Đăng. Khuôn mặt có vẻ căng thẳng, anh kéo chiếc ghế tựa cho vị lương y, bản thân ngồi xuống giường cạnh tôi, tự nhiên lại khiến tôi có cảm giác như... người chồng chăm lo cho người vợ. Tôi lắc lắc đầu, đưa tay ra khi vị lương y đề nghị:

- Mời cô đưa tay cho tôi bắt mạch.

Ông ấy giữ cổ tay tôi, điểm một ngón tay lên mạch dưới da cảm nhận, sau đó thở ra một hơi nghe hết sức não nề. Tôi vốn dĩ không quá trông đợi, thái độ ông ấy như vậy tôi lại càng tin tưởng hơn, định hỏi mà người đàn ông ngồi cạnh tôi đã nhanh miệng nói trước:
« Chương TrướcChương Tiếp »