Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Đời Không Quên

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------

Cô Vân đầu bếp chính vừa đơm cơm vào mấy cái khay vừa khen mẹ tôi:

- Chị Quỳnh năm mươi rồi mà trẻ thế, em cứ tưởng mới bốn mươi.

Con bé phục vụ trẻ tên Nga đứng chờ để mang cơm đi cũng xuýt xoa:

- Cô Quỳnh năm mươi rồi ấy ạ, ui trẻ thế cháu còn định gọi là chị. Mà vừa trẻ vừa đẹp lắm cô ạ.

- Gớm... tôi thì trẻ với ai, các cô cứ nói quá!

Mẹ tôi miệng thì chối nhưng hai mắt cứ sáng ngời ngời, hai má hồng ửng mà cười khoe đôi má lúm trời ban. Tôi không có may mắn thừa hưởng đôi má lúm đồng tiền dễ thương của mẹ, nhìn mẹ cười mà lòng tôi cũng rộn ràng.

- Chị là con gái cô đấy ạ, chị đẹp thật, lúc chị ấy đi vào cùng anh Đăng cháu lại tưởng người yêu anh ấy cô ạ!

Nga có hàm răng khểnh duyên dáng cùng đôi mắt lúng liếng khéo mồm khéo miệng, tôi hơi giật mình liền xua tay:

- Em đừng nói thế, nói vớ vẩn ai nghe thấy lại hiểu lầm đấy!

- Chị Bích, chị công nhận với em lúc ấy chị em mình đi qua tưởng thế không?

Chị phụ bếp tên Bích rửa xoong nồi bên cạnh gật đầu nói:

- Phải, con gái chị Quỳnh đẹp gấp mấy lần cái cô Mai Anh gì ấy Nga nhỉ?

Thì ra bọn họ cũng biết Mai Anh, tôi tò mò hỏi:

- Mai Anh là ai thế Nga?

- Mai Anh là vợ chưa cưới của anh Đăng, lúc trước ngày nào bà ấy cũng đến đây ăn tối với anh Đăng chị ạ. Kiểu tự đến tự đi ấy, em chẳng thấy anh Đăng đưa đón bao giờ. Em nghe bảo chị đấy là con gái của thứ trưởng bộ Giao thông, gia thế hiển hách lắm.

Tôi gật nhẹ đầu ra chừng hiểu chuyện, muốn hỏi thêm nhưng ngài ngại nên thôi, không ngờ Nga lại nói tiếp:

- Nhưng mà hai người đấy thôi nhau rồi... hôm ấy chị kia khóc ghê lắm, gào thét không chịu cơ... Đàn bà mà dại quá chị nhỉ? Người ta không yêu mình thì thôi đi, cứ thích đeo bám làm gì thế không biết? Cũng xinh xắn gia thế mà chẳng có tí não nào!

- Thôi đi cô, cô thì khôn rồi!

Cô Vân cười trêu, Nga bĩu nhẹ môi cười đáp:

- Cháu chẳng khôn nhưng cũng chẳng dại thế, người yêu cháu một dạ hai vâng cô nhá!

Mấy người họ còn đùa nhau thêm về chuyện chồng con nhưng đầu óc tôi chẳng lọt nổi tiếng nào. Hóa ra... không phải Mai Anh chủ động đá anh mà lại là chiều ngược lại sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »