Chương 43

Sau một ca dạy tiếng Anh buổi tối, tôi bắt xe buýt trở về. Vừa mở cửa vào nhà, mẹ tôi chợt hốt hoảng lao ra nói với tôi:

- Khanh, mẹ vừa vào nhà tắm một lát, trở ra đã không thấy bố con đâu, mẹ sơ suất quá không chốt cửa... Mẹ con mình đi tìm bố con đi, đêm hôm thế này đi lung tung lại tai nạn con ơi!

Tôi sững sờ bủn rủn, hốc mắt cay xè vội cùng mẹ chạy ra khỏi ngõ, hai mẹ con chia mỗi người một ngả. Bố... bố tôi dở điên dở khùng lao đi đâu thế này? Vừa đi tôi vừa gọi, nước mắt lăn dài:

- Bố... bố ơi... huhuhu... bố đâu rồi? Bố về với mẹ con con đi! Bố ơi...

Tôi cứ thế vừa đi vừa khóc, chưa bao giờ bố tôi bỏ đi vào buổi tối thế này, bình thường bố rất sợ bóng tối, vậy mà hôm nay...

- Tôi thấy có ông nào thơ thẩn đi ra phía bờ sông ấy, cô thử ra tìm xem có phải bố cô không?

Một người phụ nữ phóng xe đạp đi qua trước mặt tôi thương tình nhắc nhở, hai mắt đỏ hoe sáng lên hi vọng tôi rối rít cảm ơn cô ấy rồi chạy một mạch theo con đường mòn ra bờ sông.

Bố... Bố tôi đang ngồi bên bờ sông, hai mắt ông lơ đãng nhìn dòng nước tối đen dưới chân. Chút ánh đèn cầu le lói khiến thân hình nhỏ bé của ông thêm tiều tụy. Chưa đến sáu mươi mà bố tôi cứ như đã quá bảy mươi, nhìn ông thế này tôi đau lòng đến thắt gan thắt ruột, bước từng bước chầm chậm về phía bố, không muốn làm ông giật mình.

MỘT ĐỜI KHÔNG QUÊN

Tác giả Vũ Ngọc Hương

10.

Tôi ngồi xuống cạnh bố, nhẹ giọng:

- Bố... tối thế này rồi bố còn ra đây làm gì... mình về thôi kẻo mẹ lo!

Bố tôi im lặng, một lúc sau ông mới trả lời:

- Đời người như dòng nước... không thể nào trở lại...

Tôi gật nhẹ đầu, chẳng biết bố tôi đang tỉnh táo hay ngờ nghệch, hít một hơi tôi tò mò hỏi:

- Bố... ngày đó bố không chủ đích ký... thì ai bắt bố ký?

Bố tôi bỗng quay sang tôi, hai mắt lo lên sợ hãi, cơ thể run rẩy co lại:

- Chủ đích ký... tôi chủ đích ký... không được cãi... cả nhà... sẽ bị gϊếŧ... sẽ bị gϊếŧ...

Bố tôi vùng dậy chạy ngược trở lại con đường mòn về phía nhà trọ của chúng tôi. Tôi sững sờ trước cơn sợ hãi lần đầu tiên tôi nghe được từ bố, hóa ra... trong lúc ông mất kiểm soát... những gì ông nói chính là những gì ẩn phía sau. Nhưng... lời của một người điên làm sao có thể tin? Chắc chắn bố tôi đã bị dọa dẫm sợ hãi đến phát điên, trông chờ ông khai ra thì biết đến bao giờ, mà chắc gì bố tôi đã biết kẻ hại mình, cũng như có biết chúng tôi cũng không có bằng chứng mà tố cáo hắn. Hai tay cuộn lại, hàm răng nghiến chặt, nước mắt tôi lăn dài trong cay đắng uất hận. Tôi bước nhanh đuổi theo dáng lưng nhỏ bé gục ngã trước cuộc đời đang chạy phía trước.