Lúc tôi đẩy cửa phòng ra, Giang Ứng Hoài nhíu mày lại.
“Mấy tài liệu này em… Giang Thư Ý, em mặc cái gì vậy?”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình.
Tiêu rồi, ban đêm đầu óc không tỉnh táo, tôi mặc cả đồ ngủ tới đây.
Cổ áo hơi mở, để lộ ra phần cổ trắng như tuyết.
Nhìn thế nào cũng giống người phụ nữ xấu xa bò lên giường.
Nhìn cô chủ đã từng không biết tốt xấu nay lại chịu thua, thậm chí còn muốn sử dụng thủ đoạn thấp hèn kiểu này, chắc là anh sung sướиɠ lắm.
Nhưng từ giọng điệu của anh, tôi không hề nghe được ý cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Chủ yếu là, nghe được một vài lời đồn về nhà họ Giang.”
Tôi tiến lên trước, nhẹ nhàng dựa vào trước bàn làm việc của Giang Ứng Hoài.
“Nghe nói, đứa trẻ mà nhà họ Giang nhận nuôi dù sao cũng không phải là ruột thịt, vì quyền thế mà cái gì cũng có thể làm ra được, cái chết của thế hệ trước, ai mà biết được có liên quan đến Thái tử gia Bắc Kinh bây giờ hay không?”
Vẻ mặt Giang Ứng Hoài hờ hững, anh nói: “Còn gì nữa?”
“Còn có…”
Tôi cúi người xuống đến gần anh.
Cách cái bàn, tôi kéo lấy cà vạt của anh.
Khoảng cách của chúng tôi gần đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Tôi nói: “Còn có, Thái tử gia trong truyền thuyết trời sinh cấm dục, ai bò lên giường cũng bị đánh gãy chân ném đến phía Bắc, mọi người đều nói… là anh ta không được.”
Tôi dùng một tay kéo cà vạt, một tay chỉ vào trước ngực anh.
“Anh trai, rốt cuộc anh có được hay không?”
Bầu không khí đã mờ ám đến cực điểm.
Trái tim tôi đập nhanh, dần dần đưa mặt đến gần anh.
Vào lúc môi tôi sắp chạm vào má anh, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
“Giang Thư Ý, tôi không thu rác thải về.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh, gằn từng chữ một nói: “Đối với bên ngoài chúng ta là anh em, tâm lý em bi3n thái đến mức nào mới nổi lên tâm tư với tôi vậy?”
Động tác của tôi cứng đờ, ngượng ngùng lùi lại.
“Giang Ứng Hoài, anh có chút thú vị nào không vậy?”
Dù sao lời này cũng là lời tôi từng nói với anh vào mấy năm trước.
Đã từng có một năm, Giang Ứng Hoài thay tôi đỡ một roi của bố Giang.
Bờ vai anh tóe lên một mảng hoa máu lớn, nhưng anh chỉ khẽ nhíu mày, một mực chặn tôi lại phía sau.
Buổi tối, tôi lần mò bóng đêm đi vào phòng anh từ cửa sổ.
Anh bị nhốt lại, không có cơm ăn, ngồi trước bàn đọc sách, dùng bút lông chép từng chữ của cuốn “Ban Nhược Tâm Kinh”.
Bố Giang tin Phật, đây là một trong những phương pháp trừng phạt của ông ta.
Sau khi không ăn không uống mà hoàn thành việc chép kinh thì phải quỳ đọc cho bố Giang nghe, nếu như đọc sai một chữ thì sẽ lại là một trận đánh đập.
Tôi lấy một gói bánh quy nhỏ ra đưa cho anh, nói một cách khô khan: “Em đến thăm tù.”
Giang Ứng Hoài không ngẩng đầu, nâng cao cổ tay viết chữ, lạnh nhạt nói: “Thăm xong rồi thì đi đi, bị bố phát hiện thì em sẽ lại bị phạt đó.”
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Nếu như ông ta muốn phạt em thì kiểu gì cũng sẽ tìm được lý do.”
Ngòi bút của Giang Ứng Hoài dừng lại.
Sự im lặng lan tràn giữa hai chúng tôi.
Không biết là muốn phá vỡ sự xấu hổ, hay là xuất phát từ sự chờ đợi bí ẩn nào đó.
Tôi nhẹ giọng nói: “Vì sao lại chịu đòn thay em? Không phải là anh… thích em chứ?”
Đêm lặng như tờ, ngoài cửa sổ không có lấy một tiếng ve kêu.
Giang Ứng Hoài đặt bút xuống.
Lần đầu tiên anh lộ ra vẻ chăm chú như thế, chậm chạp mà kiên định nói với tôi: “Giang Thư Ý, một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau kế thừa nhà họ Giang, sẽ thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, sống một cách tự do, đến lúc đó, em có bằng lòng…”
Anh dừng lại, nhưng chúng tôi đều hiểu lời còn lại.
Trái tim tôi đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột.
Sau đó tôi mở miệng nói với anh: “Tâm lý anh bi3n thái đúng không?”
“Đối với bên ngoài chúng ta là anh em đó.”