Chương 1-4

Chương 1- P4:

—————————————————-

Ta chống tay đỡ đầu ngủ say, trong mộng không biết bay đến nơi nào, phóng tầm mắt một mảnh thảo nguyên rộng lớn xanh mượt, ta cưỡi ngựa, nắm chặt trong tay trường đao, thảo nguyên gió lớn l*иg lộng thổi đến má ta đau rát. Ta trợn mắt trừng người đối diện, đối diện người kia cũng cưỡi một con ngựa cao lớn, một tay kiềm cương ngựa, một tay nắm thanh hắc đao. Cách gần như thế , ta lại không thấy rõ tướng mạo của hắn, hắn là mũi lệch miệng méo hay lưng còng, ta mọi thứ đều không biết, ta chỉ biết, đó là Lang Vương Cáp Đan, trong truyền thuyết mười một tuổi đánh thắng đàn sói trưởng thành, trên thảo nguyên trăm năm khó được một võ thần. Hắn dũng mãnh đến không từ nào miêu tả được, nghe đâu hắn một cái liếc mắt liền khiến người ta gan mật đều nứt. Trên thảo nguyên, có đấng tiên tri đã từng tiên đoán rằng, Cáp Đan sẽ trở thành vua của mảnh thảo nguyên này, còn có thể thành vua của thiên hạ.

Vọng tưởng! Ta nắm chặt thanh đao trong tay, vua của thiên hạ này là trẫm, trẫm mới tuân theo mệnh trời, chính thống thiên tử!

Ta thúc vào bụng ngựa, hướng Cáp Đan phóng tới.

“A a a —— “

Ta tỉnh giấc.

Thôi Dương cùng Mạnh Sĩ Chuẩn khϊếp sợ nhìn ta, ta cũng có chút mông lung, nhìn bọn họ.

Nửa ngày, Thôi Dương hỏi ta: “Thứ cho vi thần cả gan, bệ hạ đêm hôm qua là ngủ lúc nào?”

“Cùng việc tối qua không liên hệ, trẫm mới vừa dùng cơm trưa, lúc này tinh thần không tốt lắm.” Ta xoa xoa mi tâm, có chút đuối lý, giọng điệu cũng mềm nhũn.

Thôi Dương một bộ sốt ruột: “Bệ hạ, sắp qua giờ Thân, ngài lúc này mới dùng cơm trưa, bữa tối còn muốn đợi đến lúc nào? Phải biết rằng ba bữa có lúc, sinh hoạt thường ngày phải điều độ. Nếu cứ thế mãi, bệ hạ hiện giờ tuổi trẻ thân thể cường tráng không phát hiện, đến cái tuổi này của thần chính là hối hận cũng không kịp!”

Ta gật đầu thụ giáo: “Được rồi, trẫm đã biết, trẫm nhất định sẽ đem lời nói của Thôi khanh khắc ở trong lòng.”

Thôi Dương thật sự kì vọng ở ta rất nhiều, ta nói như vậy, hắn hết sức vui mừng, tiếp tục nói: “Bệ hạ chính là minh quân Thánh chủ, trước mắt mặc dù có chút lười biếng, chỉ cần lập tức khắc phục nhược điểm, ngày sau non sông chắc chắn muôn đời bền vững, lưu danh cùng cơ nghiệp trường tồn. Thần là thấy, bệ hạ vừa rồi nguyện ba bữa hằng ngày sinh hoạt điều độ, việc lâm triều cũng cần lập tức khôi phục. Quần thần ngày ngày nhìn thấy Thánh chủ, triều chính mới có thể thanh trong, triều thần mới được ổn định !”

Luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, nếu hắn nói mà ta không đáp ứng, chắc chắn muốn dùng ngụm nước nhấn chìm chết ta, ta nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Được rồi, Thôi khanh, Trẫm đã biết, Trẫm nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ. Đúng rồi, khi nãy khanh vừa nói cái gì? Trẫm nghe không rõ, khanh có thể lặp lại lần nữa.”

Nói xong, ta còn nháy bảy, tám cái với Mạnh Sĩ Chuẩn, kêu hắn giúp ta.

Mạnh Sĩ Chuẩn cái tên tinh quái này, thấy ta thật sự sắp chịu không nổi, mới lên tiếng phụ họa “Không sai, Thôi đại nhân, chúng ta điều muốn bệ hạ sắp xếp giờ giấc cho thích hợp, chính mình làm gương cho trăm họ, chuyện Cáp Đan tới thăm lần này, ta thấy bệ hạ còn chưa nghe rõ, ngài có thể nói tỉ mỉ một lần cho bệ hạ được không?

Là người, lớn tuổi, đều thích ăn ngọt. Như Thôi Dương một ông lão cả người đầy chính khí, ngươi nói với lão điều hay, lão liền trúng chiêu này, lúc này liền đem việc an bài tiếp đón Cáp Đan cẩn thận nói rõ một lần. Ta lắng tai nghe, cảm thấy an bày như thế cũng không khác ngày đó đón tiếp tiểu vương0 Tây Nam vào kinh, trình tự cũng không khác biệt, có điều hơi qua loa đôi chút, vì thế không hề nghĩ ngợi liền nói: “Được rồi, liền an bài như vậy. Thôi khanh phụ trách Lễ bộ nhiều năm, sự tình giao cho khanh, Trẫm hết sức yên tâm. Khánh triều ta nhờ có khanh cánh tay đắc lực này mới có thể sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình, ha ha.”

Ta không nghĩ nhiều liền khen, Thôi Dương rất nhanh kích động khóc.

“Thần! Ngu dốt mà được bệ hạ trọng dụng! Chắc chắn cúc cung tận tụy! Cho dù hi sinh một thân xương già này, cũng phải báo đáp đại ân của bệ hạ!” Thôi Dương quỳ xuống dập đầu.

Ta vội vàng gọi Chương Táo tới dìu, lão tiên sinh kích động không thôi, vai run run mà cáo lui ra cửa.

Ta nào cầu danh lợi nhìn Thôi Dương rời đi, ánh mắt liền chuyển sang người Mạnh Sĩ Chuẩn.

“Mạnh khanh, trẫm muốn tại phía sau tẩm cung…”

“Bệ hạ!” Mạnh Sĩ Chuẩn cả gan cũng đánh gãy lời ta!

Học xấu, đây tuyệt đối là học xấu! Mạnh thủ phụ khả năng xem xét tình hình thời thế, quan sát tỉ mỉ thế cục có tiếng trong triều, ta một câu đã nói hai lần, hắn còn không cho ta nói xong, tuyệt đối là cố ý!

Ta trợn mắt giận dữ nhìn hắn, nhưng vẫn không làm gì được hắn, tức đến nổ phổi nói: “Có chuyện gì, nói!”

“Bệ hạ bớt giận, ” Mạnh Sĩ Chuẩn thường ngày một bộ nhẹ như mây gió, là cái dạng trời sập xuống cũng không lo lắng, tựa như trên cao chắc có người chống đỡ, dù cho vừa nãy Thôi Dương ở đây, hắn cũng một mặt như thường, giờ khắc này lại đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng nói, “Cũng không phải là thần không thức thời, quả thật có chuyện lớn xảy ra.”

“Chuyện gì lớn?” Hắn một thân nghiêm túc, đó nghĩa thật có chuyện lớn xảy ra.

“Bệ hạ có nhớ tháng trước quân doanh cấp báo, Dặc Dương hầu cùng bọn tặc ở sông Hoài Giang đánh một trận, hoàn toàn thắng lợi?” Mạnh Sĩ Chuẩn hỏi.

Ta gật đầu: “Có nhớ. Hoài Giang hai bên bờ sông rộng lớn, bọn tặc trên sông cùng quân triều đình đối chọi ba tháng, thời gian đó lớn nhỏ giao chiến mấy lần, triều đình không thắng một trận. Dặc Dương hầu thành danh nhờ thủy chiến, đem hắn điều tới, quả nhiên không đến nửa tháng, triều đình liền chuyển bại thành thắng.” Ta nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, “Trẫm nhớ lúc chiến báo trở về là khi chiến đấu ác liệt, ta lúc đó liền thưởng cho các tướng sĩ, ban thưởng còn nhiều hơn Dặc dương hầu. Sao thế, có chuyện gì không đúng?”

“Trên chiến báo dĩ nhiên không nhìn thấy chỗ nào sai sót, cho nên thần muốn bệ hạ ban cho một đạo thánh chỉ, thần muốn tự mình đến tiền tuyến Hoài Giang, nhìn chiến báo có phải làm giả hay không.” Mạnh Sĩ Chuẩn nói.

“Có ý gì?” Ta cau mày nói, “Chiến báo còn có thể làm giả?”

“Thần cũng chỉ hoài nghi.” Mạnh Sĩ Chuẩn từ trong tay áo lấy ra một phong tấu chương trình lên, “Đây là tấu chương của Hồ Tính sư gia ở An phủ ven bờ Hoài Giang, mời bệ hạ xem.”

Sư gia đệ tấu chương?

Ta cau mày, gọi Chương Táo đem tấu chương đến cho ta xem, mới vừa xem xong hàng thứ nhất, ta liền tập trung một chút.

Trên đó viết, cái gọi là đại chiến, thật ra là hai phe đem thuyền chiến tại Hoài Giang di chuyển qua lại một hồi, sau đó cẩn thận như ước định đồng thời trở về. Cái gọi là chém địch ba ngàn, máu chảy thành sông, căn bản là không có xảy ra.

Sư gia nhiều lần hỏi thăm, suy đoán bên ta chỉ tổn thất khoảng chừng hơn hai mươi người, còn bao nhiêu người không cẩn thận từ trên thuyền rơi xuống nước thì không biết.

Nếu thật là thế, như vậy là khi quân, Dặc Dương hầu thực sự là gan to bằng trời!

“Tấu chương có đáng tin không?” Ta kiềm nén tức giận, hỏi.

“Hồ sư gia trình lên phần tấu chương này dĩ nhiên trả giá bằng tính mạng toàn gia già trẻ, mà tấu chương này cũng không thể tấu lên trên, cứ thế thao thức rơi vào tay thần, có thể thấy được có người thật sự không muốn bệ hạ biết được chân tướng.” Mạnh Sĩ Chuẩn nói, “Cũng may dân gian còn có người nghĩa sĩ nhân ái hộ tống tấu chương vào kinh, nghĩa sĩ giờ này đang ở trong phủ vi thần, bệ hạ muốn hỏi kỹ càng, lập tức có thể truyền nghĩa sĩ vào cung.”

Ta vung vung tay, biểu thị không cần nhìn, ta tin hắn.

“Chuyện này có bao nhiêu người biết?” Thở một hơi, ta hỏi.

“Không nhiều, thần mặc dù không xác định, song suy đoán vẫn có thể biết được.” Mạnh Sĩ Chuẩn nói.

“Vậy thì nghĩ ra một danh sách, giao cho người tin cẩn thăm dò.” Ta nói, “Ngươi lưu lại trong kinh, ngươi là thủ phụ, việc này không cần ngươi tự mình điều tra, mà không còn mấy ngày nữa Cáp Đan đã tới rồi, trong triều không thể thiếu ngươi. Tuyển người thỏa đáng đi làm, lặng lẽ thăm dò, còn điều gì lo lắng, trẫm ban cho hắn Thượng phương bảo kiếm.”

Ta dừng lại một chút, lại nói: “Chỉ là phải nhớ kỹ, mọi việc phía trước còn chưa chắc chắn, không thể tiết lộ manh mối. Còn tên Dặc Dương hầu kia, trẫm sẽ kêu Thính Phong đường theo dõi hắn, mọi việc liên quan, trẫm cũng kêu Thính Phong toàn lực phối hợp. Cáp Đan vương tử ít ngày nữa sẽ vào kinh, mọi việc cần phải cẩn thận hơn nữa, nghe rõ chưa?”

“Thần tuân lệnh.” Mạnh Sĩ Chuẩn đáp.

Ta nhắm mắt, đột nhiên tay nắm thành quyền, dùng sức nện trên án thượng.

Ta không sợ bọn họ tham. Nếu như vì chút tiền ban thưởng mà làm giả chiến báo, ta mặc dù tức giận, nhưng vì ổn định toàn cục, cũng phải nhịn, coi như nhịn không được, đem gϊếŧ toàn bộ cũng không phải chuyện lớn gì. Ta chỉ sợ Dặc Dương hầu trong tay nắm thuỷ quân, cùng bọn tặc Hoài Giang cấu kết, quay đầu che kín giang sơn ta!

Nhưng ta dù có lo lắng, trước mắt cũng không thể manh động. Dặc Dương hầu vạn nhất có tâm phản, việc này một khi đánh rắn động cỏ, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp cấu kết với bọn tặc lập tức tạo phản. Lúc đó Cáp Đan thuận thế dẫn người đánh tới, triều đình hai mặt gặp địch, đợi chờ ta chính là cái chết.

Ta còn quý cái đầu của mình lắm, còn thấy trên đời này không có cái ghế nào so với long sàn ngồi thoải mái hơn, hiện giờ không muốn đổi.

Nói chính sự xong, cơn buồn ngủ của ta hoàn toàn biến mất, chỉ muốn quay lại tẩm điện gọi Chương Táo giúp ta xoa đầu, thả lỏng một chút, vì vậy phất tay gọi Mạnh Sĩ Chuẩn lui.

Mạnh Sĩ Chuẩn lại không đi.

Hắn ho khan một tiếng: “Bệ hạ.”

Ta nhíu mày: “Còn có việc gì?”

“Vùng ngoại ô thành Bắc năm dặm có nơi vừa đào được một nguồn suối nước nóng, thần biết bệ hạ ngày ngày lo lắng quốc sự, thân thể mệt mỏi, cố gắng sớm đem nguồn suối này mua lại, ở bên trên sửa chữa thành hoa viên. Bây giờ hoa viên đã hoàn thành, thần liền đem trang viên này tiến vào dâng lên Ngô hoàng, nguyện Ngô hoàng thân thể khoẻ mạnh, phúc tộ vạn năm.” Mạnh Sĩ Chuẩn nói, quỳ xuống đất, hành đại lễ.

Ta vui vẻ.

Mạnh Sĩ Chuẩn nhá, cái tên quỷ tinh này, biết ngày trước phản đối trẫm xây bể nước nóng phía sau tẩm cung, ta nhất định sẽ không bỏ qua, vì để chận miệng ta, dứt khoát đi trước một buớc, tại ngoại thành xây một trang viên, rồi đem tặng cho ta.

Rất tốt, đỡ cho ta nhắc lại việc này lần thứ ba.

“Mạnh khanh, ” ta làm khó dễ hắn, “Mới vừa đào được nguồn suối nước nóng ngươi liền chiếm của người ta, còn nói là trẫm chiếm, về sau dân chúng nói trẫm cùng dân tranh đoạt thì làm sao đây?”

“Bệ hạ không cần lo lắng, nghe nói nguồn suối này là dùng hiến cho bệ hạ, dân chúng địa phương đều sẽ có cảm giác vinh quang. Huống hồ trong thiên hạ tất cả đều là đất của vua, bệ hạ hưởng dụng chính là nguồn suối của mình, sao lại nói cùng dân tranh đoạt?” Mạnh Sĩ Chuẩn nói, “Thần bất quá là mượn hoa hiến phật, dùng đồ của bệ hạ, lấy niềm vui cho bệ hạ thôi.”

Có cảm giác vinh quang?

Ta liếc xéo Mạnh Sĩ Chuẩn, cái lão hồ ly này, hắn thật có năng lực.

“Được rồi, hoa viên trẫm không muốn, vẫn là của ngươi. Nhưng mà ngày nào đó trẫm tâm tình tốt, thì đi dạo tại hoa viên một chút vậy.” Ta đứng dậy, “Trẫm mệt rồi, ngươi trở về đi .”

Chạng vạng, còn chưa truyền bữa tối, Vệ Minh đã vội vã chạy tới.

Vệ Minh bồi ta ngủ ba năm, ta thực tủy biết vị, hắn lại giống cái tên non nớt, mỗi lần ngủ với ta đều bất đắc dĩ, mặt nhăn mài nhó, giống như người chịu khổ không phải là ta, mà là hắn. Muốn thỉnh Vệ tướng quân tiến cung, trước mấy ngày phải tìm cái cớ, trước một ngày đưa lời nhắn cho hắn, buổi chiều trước khi hắn vào cung còn phải phái người đến phủ nhìn chằm chằm, để tránh hắn lại tìm cớ thúc ngựa ra ngoài kinh, tránh lần này, lại chốn lần sau.

Khó thỉnh, thật sự khó thỉnh, cứ như vậy cái người khó thỉnh này, ngày hôm nay không mời mà tới, ngươi đoán là tại sao?

Ta hỏi Vệ Minh, ngươi dùng cơm tối chưa? Vệ Minh nói, dùng rồi. Ta nói, trẫm còn chưa có ăn đây, bằng không ngươi lại ăn với trẫm? Vệ Minh nói đa tạ bệ hạ, thần ăn no rồi. Ta nói vậy cũng tốt, trẫm ăn, ngươi ngồi ở bên cạnh, nói chuyện với trẫm được không? Vệ Minh gật gật đầu, nói, được.

Thật dễ thương lượng, thật không giống hắn.

Bữa tối ăn thật thanh đạm, là cháo trắng cùng các món rau dưa giống buổi sáng, còn có món ngự thiện phòng mới chế ra bánh trứng hành. Vì văn nhã, bọn họ đặt cho nó cái tên rất phong nhã, cái gì” Thuyền con chiều độ”, trên thực tế chính là hành lá thái xanh lẫn vào bánh trứng vàng nhạt. Ta lần đầu nghe cái tên này, ngồi đoán khoảng một chén trà, vẫn không tài nào đoán được đây là món gì, bánh bưng lên, ta ngồi cười đến đau cả bụng.

Ta thật không tài nào hiểu nổi, ta làm hoàng đế chân chân thực thực , tại sao lại bồi dưỡng ra mấy người trong cung không thực tế như vậy?

Ta chỉ huy Chương Táo gấp đồ ăn cho mình, lúc thì đậu phụ trộn hành lá, lúc thì một chút dưa leo. Vệ Minh ở bên cạnh đứng ngồi không yên, hết ngồi xoa tay, rồi lại cắn răng, dưới mông dường như có gai đâm, cái ghế rộng lớn như vậy mà hắn ngồi không yên. Ta thấy thú vị, kêu Chương Táo đem thủy tinh viên đến, bưng trong tay nói:” Hôm nay, Trẫm đi thăm Vân Phi. Nàng có nhắc đến, món thủy tinh viên của ngự thiện phòng. Nàng nhắc đến, Trẫm liền nghi nhớ, vì vậy kêu ngự thiện phòng bữa tối làm thêm một món, quả nhiên vừa mềm vừa thơm ngọt, ăn ngon cực kì.”

Ta giơ bát, chậm rãi đưa tới trước mặt Vệ Minh, dựa vào bàn, nhẹ múc cho hắn một muỗng: “Tướng quân nếm thử?”

Trên cái muỗng kia có khắc hình hai con chim yến quyến luyến cùng bay, ám chỉ vợ chồng tình ý sâu nặng, hòa hợp hài hòa. Ta lấy cái muỗng này múc thủy tinh viên cho tướng quân ăn, hắn lại không chịu ăn, cả thân mình lùi ra sau, lùi sâu vào ghế tựa, vụиɠ ŧяộʍ giống như sợ bị người nhìn thấy, liếc tới mấy cung nữ thái giám đứng hầu.

Ta ánh mắt trầm xuống, nhìn Chương Táo nói: “Các ngươi lui xuống.”

Chương Táo nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, mắt không liếc chân không nghiêng, đem người người lui ra.

Trong điện chỉ còn hai người ta cùng Vệ Minh, ta đem cái muỗng đưa tới bên miệng hắn, dụ dỗ nói: “Ngươi nếm thử, rất ngọt đó.”

Vệ Minh lúc này mới hé miệng, rất không tình nguyện đem cái muỗng ngậm vào.

Thủy tinh viên dùng hạt vừng đen làm nhân bánh, ngọt mà không ngấy, ta ăn một chén, còn muốn ăn chén thứ hai. Vệ Minh không biết tại sao, chỉ ăn cho qua loa, giống như mỹ thực có ngon cách mấy cũng không chạm đến trái tim hắn. Hắn nhai nhai mấy cái, rồi vội vàng muốt xuống, nói:” Tìm được tung tích của Yến Ninh, có phải không?”

Ta xoay tay đem chén để trên bàn, cười nói: “Ngươi không phải đã hỏi Lưu Lĩnh rồi sao?”

” Lưu Lĩnh nói tới chuyện này lại không rõ ràng, cho nên ta mới…” Vệ Minh trong tình thế cấp bách lỡ lời, nhanh chóng ngưng lại.

“Cho nên mới vội vội vàng vàng tiến cung hỏi ta, có đúng không?” Ta không để ý cười, “Ngươi khẳng định suy đoán, hoặc là ta không cho Lưu Lĩnh nói ngươi biết, hoặc là Lưu Lĩnh không dám nhiều lời với ngươi, hơn nữa chắc chắn đối với ta không che giấu điều gì, cho nên mới tới hỏi cho rõ, có đúng không?”

Vệ Minh cắn răng không nói.

Ta nói: “Đáng tiếc, ngươi đã đoán sai.”

“Ta biết, cũng chỉ giới hạn tại mấy câu trên tờ giấy kia. Là tin tức vô căn cứ mà thôi, có phải thật hay không cũng không biết.” Ta than thở,” Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta đã kêu Lưu Lĩnh phái thêm nhân thủ đi thăm dò, đã có tin tức, ta nghĩ tìm ra thái phó chỉ còn là vấn đề sớm muộn thôi, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”

Vệ Minh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.

“Bản lĩnh của Thính Phong đường, ta cũng biết đến…” Vệ Minh lẩm bẩm, “Ta chỉ lo lắng Yến Ninh ở bên ngoài chịu khổ, ngươi không biết, hắn từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, ăn không được đắng…”

Mỗi lần nhắc đến Ân Yến Ninh, Vệ Minh xưa nay đều là “Hắn ăn không được khổ” “Hắn chịu không nổi mệt”, dường như Ân Yến Ninh là người lưu ly phỉ thúy pha lê, phải được người nâng trong lòng bàn tay, dốc lòng che chở mới tốt. Hắn đối với thái phó mối tình thắm thiết như vậy, làm cho ta chua đến đau răng, ta không nhịn được trong bụng nảy ra một ý định xấu xa, nói:” Hôm nay lúc ta đi thăm Vân Phi, tựa hồ nhớ tam phu nhân của tướng quân cũng sắp lâm bồn. Tướng quân có từng nghĩ tới, sau khi hài tử xuất thế, đặt tên đứa nhỏ là gì không?”

Vệ Minh không thích ta nói tới mấy vị chính thất cùng hai tiểu thϊếp trong nhà, cau mày nói:”Còn chưa biết là nam hay nữ, sao mà đặt tên?”

“Vậy nam chuẩn bị một cái, nữ chuẩn bị một cái”. Ta xung phong nhận việc,” Để ta nghĩ thay ngươi.”

Ta thay đổi tư thế, nhưng vẫn dựa vào bàn, suy nghĩ một chút, cười nói: “Có ý tưởng rồi. Tướng quân dũng mãnh như vậy, hài tử mà lấy tên quá cứng rắn, chỉ sợ sau này gia môn nhất định ồn ào. Không bằng lấy cái tên nhu nhu một chút, sau này lấy nhu thắng cương, cũng có thể hạn chế ngươi cha đẻ của nó.”

Ta dừng một chút, ý cười dịu dàng: “Cho nên theo ý của trẫm, nếu là nữ hài, lấy một chữ là ‘Yến’, nếu là nam hài, lấy một chữ là ‘Ninh’, được không?”

“Ngươi!” Vệ Minh đột nhiên tay nắm thành quyền, trong mắt dấy lên lửa giận hừng hực, dường như muốn một quyền đấm chết ta.

Ta mới không sợ, cười lạnh nói: “Làm sao vậy? Tướng quân đối với Thái phó mối tình thắm thiết nhớ mãi không quên này, lấy tên một chữ trong tên Thái phó đặt cho con mình cái này gọi là, làm kỉ niệm, sao lại không được chứ? Chỉ là không biết có ngày Thái phó trở về, phát hiện tình lang của mình lấy ba vị thê tử, mà những người này tướng mạo cùng mình có phần giống nhau, trong đó lại còn có người, cùng tình lang mình sinh ra hài tử, không biết lúc đó tâm tình Thái phó là dạng gì?”

Vệ Minh bỗng nhiên đứng dậy cả giận nói: “Ba người nữ nhân này ta một người đều không muốn lấy, đều là ngươi gắng nhét cho ta!”

“Là ta gắng nhét cho ngươi, không sai, nhưng ta chỉ là kín đáo đưa cho ngươi, lại không kêu ngươi cùng các nàng ngủ.” Ta lại châm biếm, “Chính ngươi giữ mình không được, lần lượt ngủ cùng các nàng, thành công cùng một người trong đó tạo ra hài tử, còn trách ta? Ta cũng không tin tướng quân lợi hại như vậy, chỉ ngủ với nàng một lần, thành công tại thân thể nàng lưu lại hạt giống.”

Vệ Minh bị ta làm tức đến hai má đỏ bừng, thở hổn hển, hai tay nắm chặt, xiết đến độ khớp xương nổi đầy gân xanh. Nhưng hắn không dám đánh ta, cũng không dám làm gì ta, ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói, tức giận đến điên người, quay đầu liền đi.

Lúc này cửa cung hãy còn chưa khóa, hắn muốn đi là có thể được.

Ta không muốn hắn đi, nếu không đêm nay dài như vậy chỉ có một mình ta vượt qua, là cô quạnh cỡ nào. Ta đuổi tới, từ phía sau ôm lấy eo hắn, hai má kề sát cái lưng thẳng tắp, chịu thua nói:”Đừng đi, đừng đi! Là ta sai rồi, ta sai rồi vẫn không được sao?”

Hắn không đi, đứng lại.

“Ai bảo ngươi tối hôm qua làm hư bồn tắm của trẫm, ngay cả tiếng xin lỗi cũng không có.” Ta nói lầm bầm, “Trẫm là ngôi cửu ngũ, bồn tắm bị làm hư, tức không chỗ trút, còn không cho ta nói hả giận một chút?”

Vệ Minh trầm giọng nói: “Bệ hạ là ngôi cửu ngũ, mà chỉ có một cái bồn tắm? Thần làm hư, liền đền một cái cho hoàng thượng.”

“Trẫm đương nhiên có rất nhiều bồn tắm, cũng không thèm khát tướng quân đền cho trẫm một cái, chỉ là bồn tắm kia có ý nghĩa rất lớn, mặc dù cái khác có tốt, trẫm cũng chỉ cần một cái này.”

Ta vặn eo Vệ Minh, kêu hắn xoay người lại. Hắn lúc trước không chịu, ta dùng thêm sức, hắn cũng đành quay lại. Gò má của hắn vẫn cứ đỏ, nhưng không còn thở mạnh, nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều. Ta đưa tay sờ mặt hắn, ôn nhu nói: “Bồn tắm này là trẫm cùng tướng quân dùng chung. Bao nhiêu lần, trẫm cùng tướng quân làm xong, tướng quân liền ôm trẫm vào bên trong thùng này tắm rửa. Lại còn bao nhiêu lần, tướng quân cùng trẫm trực tiếp bên trong thùng tắm giao hợp. Dù cho thùng được rửa đến sạch sẽ, nhưng bên trong vẫn còn hương vị của tướng quân, rồi những ngày ban đêm trẫm nhớ tướng quân, trẫm chỉ có một mình ngồi trong đó an ủi, nghĩ…”

Ta nhón chân lên, một tay hạ xuống, cách tầng vải vóc, xoa xoa phân thân Vệ Minh, một tay ở trên, nâng mặt của hắn, môi khẽ chạm bên tai, ám muội thổi khí.

“Nghĩ tướng quân ngồi ở sau ta, ôm lấy ta, đẩy mông ta ra, đem ta đặt trước côn ŧᏂịŧ của người…”

Vệ Minh hô hấp càng ngày càng nặng nhọc, hắn quay đầu nhìn ta, du͙© vọиɠ ẩn sâu trong mắt hàm chứa rõ ràng.

“Nhưng mà trẫm không nổi giận.” Ta nhìn vào mắt hắn cười, “Mạnh Sĩ Chuẩn buổi chiều lại đây, dâng trang viên có suối nước nóng cho ta. Về sau rảnh rỗi, trẫm cùng tướng quân đi đến đó một chút, chúng ta tại bên trong suối nước nóng…”

Vệ Minh đột ngột ôm ngang ta, đi thẳng vào trong điện.

Vệ Minh đem ta ném thẳng lên giường, thân thể đè lên, nắm chặt hàm hôn ta, đầu lưỡi luồn vào trong miệng đảo loạn. Ta muốn phối hợp với hắn, đem tay khoát lên cổ hắn, hắn lại thô bạo đem ta ấn xuống, không cho ta động, giống như hắn muốn ta làm tượng gỗ, đừng nhúc nhích, không được đáp lại, nằm yên, để hắn hôn là được rồi. Như vậy cũng tốt, trời lạnh, ta vốn cũng lười, liền nằm bất động, để mặc hắn bày bố, cũng coi như tiết kiệm. Nhưng không biết hắn lại nổi điên cái gì, môi hạ xuống dưới, đã không còn là hôn, mà là cắn.

Đau, gáy ta bị hắn cắn một cái thật mạnh, giống như muốn cắn rớt miếng thịt ta xuống, đau đến ứa nước mắt, ta kêu to đẩy hắn:” Nhẹ một chút, nhẹ một chút…Ta.. A!”

Hắn bịt miệng ta, ngay cả âm thanh cũng không cho ta nói, một tay men theo long bào ta. Thắt lưng phức tạp, hắn cởi mấy lần không được, trực tiếp dùng sức kéo một cái, hoàn hảo phá hủy. Cũng giống áo bào, trung y cùng áσ ɭóŧ trước ngực cũng bị cởi bỏ, hắn cuối đầu, dùng sức cắn đầṳ ѵú ta.

“A!” Thân thể ta đột nhiên giật bắn, đau đến nước mắt ứa ra chảy xuống.

Ta biết hắn là không dịu dàng, nhưng lại không biết hắn còn có thể càng không dịu dàng.

Ta kêu không được, lại càng đau, đau đến hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy đầṳ ѵú bị hắn ngậm vào trong miệng rồi hút rồi cắn, mà bên trong đau đớn lại sinh ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ. Bàn tay của hắn phải nói là rất lớn, đặt trên môi ta, ngay cả chóp mũi cũng bị đè một nửa. Ta thật sự không thể nào hô hấp, l*иg ngực hít vào thở ra, cảm giác như sắp thở hết nổi.

Vệ Minh, Vệ Minh…

Ta không phát ra được tiếng, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng một tiếng lại một tiếng gọi tên hắn. Có lẽ hắn nghe được, nhưng ta đoán hắn căn bản không muốn quan tâm, Vệ Minh luân phiên gặm cắn hai đầṳ ѵú ta, ngay lúc ta sắp nghẹt thở mà chết mới buông tay ra, hôn ta lần nữa.

Ta bị dằn vặt đến không còn sức chống đỡ, giống như bùn nhão co quắp trên giường, mặc cho hắn hôn.

Ta bị hôn đến trước mắt chỉ còn màu đen, không biết có phải là hôn quá mức, hay không thể hô hấp trong thời gian quá dài, cảm giác cả người đều trì độn. Ta biết hắn vọt vào, phân thân nóng bỏng mà cứng rắn hiên ngang tiến vào thân thể ta, cái cách xâm nhập thật giống Vệ Minh trên chiến trường năm đó, xung phong, dũng mãnh, cứng rắn, xông về phía trước, khí thế làm người ta không thể đương đầu. Ta vẫn còn rất đau, hắn lại kịch liệt đánh động, mỗi một lần thúc làm ta đau đến rùng mình.

Chân ta quấn trên eo Vệ Minh, ôm lấy sống lưng hắn, run giọng nói: “Vệ Minh.”

Vệ Minh nằm ở trên ta, cắn chặt răng, không nói một lời, hung hăng hướng chỗ sâu xa trong thân thể ta mà đỉnh.

Ta nhắm mắt, rồi mở ra, trong con ngươi đong đầy nước mắt, lăn dài rơi xuống, bi thương van cầu hắn:” Dịu dàng một chút được không, Thái phó cũng sắp trở lại, chúng ta liền không có tương lai, ngươi bây giờ đối với ta dịu dàng một chút, giữ cho ta một chút kỉ niệm, được hay không?”

Ta chỉ là muốn cầu xin tha thứ, chỉ muốn lần giao hợp này không cần quá đau đớn như thế, nhưng đồng tử Vệ Minh đột nhiên co rút lại, tựa như bên trong phát ra cái gì đó thâm trầm, nỗi đau khoét tận trong xương.

Ta khi đó cho rằng hắn nghĩ tới Thái phó.

Động tác hắn chậm lại, phân thân vẫn cứ xen vào rút ra, thúc đẩy rất nhiều, lại ôn nhu rất nhiều. Hắn xoa mặt của ta, lưu luyến nhìn ta, nhìn hồi lâu, đột nhiên môi hắn rơi giữa mi tâm ta.

Đó là nụ hôn rất rất sâu đậm.

Sau đó hắn kéo ta bay lên rồi ôm lấy, sâu sắc ôm ta vào lòng ngực, cằm đặt trên bả vai ta, lúc nhanh lúc chậm mà tiến vào, mãi cho đến khi hai ta đều bắn.

Chúng ta chỉ làm hai lần liền ngừng chiến, ta biết hắn nhớ đêm qua làm ta đến ngất, còn làm tiếp thêm một lần, chỉ sợ ngày mai không xuống giường được, thái y rồi sẽ chạy đến, thái y mà đến, là cái gì cũng không dấu nổi, thủy triều tấu chương lần nữa nhấn chìm chúng ta.

Ta cùng Vệ Minh nằm ở trên giường, hắn muốn ôm ta đi tắm, ta oán trách thùng tắm bị hỏng, không đi, muốn hắn ôm ta nằm một lúc. Vì vậy hắn nằm nghiêng xuống, ôm ta, còn ta ngoan ngoãn núp trong l*иg ngực hắn. Hắn không biết đang suy nghĩ cái gì, l*иg ngực chập trùng, trong lòng ngực lại kêu thình thịch, trái tim bên trong đập rất nhanh. Ta lẳng lặng nghe một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói: “Tướng quân.”

Hắn rõ ràng là Trấn Quốc công, trấn quốc tướng quân đã sớm có người trong lòng, ta lại vẫn cứ gọi hắn như vậy.

Hắn trả lời: “Hả?”

“Sáng sớm ngày mai ngươi đừng đi sớm như vậy.” Ta nói, “Ngươi ở cạnh ta. Ta chưa tỉnh, không cho phép ngươi tỉnh, ta tỉnh rồi, ngươi theo ta cùng ăn sáng, có được hay không?”

“Bệ hạ, thần không thể…”

“Không muốn thần, thần a!” Ta ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn hắn, “Ngươi đừng coi ta là hoàng đế, ta cũng không coi ngươi là thần tử, chỉ là cùng ăn chung một bữa mà thôi, có gì quan trọng đâu. Đáp ứng ta, đáp ứng ta có được hay không?”

Vệ Minh thuận theo ta nói: “Được.”

Sáng sớm ngày thứ hai, chưa lúc hừng đông, ta trở mình, giường bên cạnh hãy còn hơn ấm, nhưng người lại không còn.

Ta vẫn còn hồ đồ, mò tới khoảng trống bên người, trong nháy mắt liền tỉnh, giật mình một cái nhảy bật dậy, xốc lên màn liền muốn gọi người.

Không có gọi lên, bởi vì người ta muốn tìm đang đứng trước mặt cách mười bước chân, đã ăn mặc chỉnh tề, ngay cả ngọc bội bên hông cũng đeo tốt.

Vệ Minh phải đi.

Ta nhất thời không phản ứng kịp, còn hỏi một câu ngu xuẩn: “Ngươi muốn đi đâu ?”

Vệ Minh quay đầu nhìn ta, nửa ngày sau, nói: “Thần phải về phủ.”

Ta hoảng rồi: “Không phải nói không đi sao?”

Vệ Minh không hề trả lời, thậm chí tránh né ánh mắt của ta, khom người chào một cái, thấp giọng nói: “Thần cáo lui.”

Nói xong đi ra phía ngoài.

Ta nhìn chằm chằm hắn, không có nhìn dưới chân, mũi chân không đi giày. Chương Táo chạy tới hầu hạ, dưới chân ta bận rộn, mà tay hắn cũng bận, loay hoay nửa ngày cũng không mang vào được. Ta vừa gấp vừa hoảng loạn, dứt khoát không mang, một cước đá văng Chương Táo, chân trần đuổi theo, từ phía sau ôm lấy tướng quân.

“Đừng đi!” Ta ngửa đầu nhìn hắn cột búi tóc võ tướng sau đầu “Không phải nói sẽ cùng trẫm ăn sáng sao? Trẫm đã nghĩ ra món chúng ta nên ăn rồi! Tối hôm qua thủy tinh viên ăn có ngon không? Ngự thiện phòng còn làm được bốn mùa hoa tươi bánh ngọt, ngươi nếu không thích, trẫm kêu bọn họ…”

“Bệ hạ ” Vệ Minh nắm tay của ta, “Đây là tẩm cung của đế vương, thần là thần tử của ngài, không phải phi tử, không thể cùng ngài ăn sáng.”

“Trẫm ban thưởng cho ngươi cùng trẫm ăn sáng vẫn không được sao?” Ta vội vàng nói.

“Không hợp lễ nghi.” Vệ Minh vẫn cứ từ chối.

Hắn cúi đầu vặn tay ta, ta quyết tâm, tay trái cầm cổ tay phải, tay phải càng nắm chặt, chết cũng không buông tay. Có thể Vệ Minh thân là võ tướng, trên chiến trường là tướng quân sức lực tôi luyện rất nhiều,so sánh cùng hắn, ta đây chỉ là sức nhỏ bướng bỉnh không đáng nhắc. Hắn thoáng dùng sức, liền vặn bung cánh tay ta ra, cũng không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Trong điện đèn đuốc sáng choang, ngoài điện đen kịt một màu, hắn cứ như vậy đi, thẳng ra ngoài điện, xuống bậc thang tiếp tục đi.

Cả điện cung nữ thái giám đều đứng đó xem trẫm cùng tướng quân.

Xem trẫm giàu có tứ hải, nhưng không có cách nào giữ lại thần tử cùng trẫm ăn sáng.

Đã nói xong rồi, tất cả đều vô dụng.

Ta kinh ngạc nhìn Vệ Minh, dưới chân đất gạch lạnh như thế, cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân lan tràn thân ta, lại không bằng lãnh ý từ chối kia của hắn.

.

Ta đuổi tới, đứng trước cửa điện, nhìn bóng lưng quyết tuyệt mà vô tình.

Trong mắt ta hàm chứa một chút nước mắt, liền nhìn không rõ hắn.

“ Thời điểm ngủ với Trẫm tại sao ngươi không nói không hợp lễ nghi?” Ta hỏi.

Vệ Minh bước chân dừng một chút, chỉ là một chút, sau đó làm như không nghe, tiếp tục bước đi, mãi đến tận khi áo bào huyền sắc biến mất trong bóng tối.

Ta đứng ở ngoài cửa điện hồi lâu, gió lộng lạnh lẽo đến tận xương, ta quần áo đơn bạc mỏng manh, da thịt của ta, xương của ta, đều bị đông cứng.

Mà hồn ta dường như lạc mất, cứ thẳng tắp đứng như vậy. Rất lâu sau đó, lâu đến mức Chương Táo nhịn không được, đánh bạo lấy áo choàng phủ thêm cho ta, ta mới thoáng lung lay một cái, một tay đỡ cánh tay Chương Táo.

Sự tình bị loạn thành như vậy, thật là không có ý tứ.

Ta đỡ tay Chương Táo, chân trần đi vào trong điện.

“Đi thôi.” Ta nói, “Lúc này trời hãy còn sớm, trẫm có thể ngủ thêm một chút.”

Edit: Qua cơn bỉ cực tới hồi thái lai, rồi em sẽ được hạnh phúc.