- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Việt Nam
- Một Đời Bình Yên
- Chương 8
Một Đời Bình Yên
Chương 8
Từ ngày tôi về đây làm dâu đến giờ, nay mới biết bố chồng mình nói móc giỏi như thế. Mặt bà thầy bói hết xanh rồi lại chuyển sang đỏ, nhìn buồn cười cực. Mẹ chồng tôi quay qua rối rít xin lỗi bà ta:
- Con xin lỗi cô, nhà con tính tình nóng nảy quá ăn nói lung tung cô rộng lượng bỏ qua cho ạ.
Bố chồng quát to hơn:
- Bà cũng im mồm lại đi. Ai bảo tôi ăn nói lung tung tôi đấm cho vỡ mồm. Đầu hai thứ tóc mà để chúng nó lừa dễ dàng thế à? Bà xem bà có xứng đáng dạy dỗ con dâu không? Đừng lằng nhằng với tôi, còn có lần sau tôi cũng mời bà ra khỏi nhà này luôn đấy...
Chú già đứng sau lưng bố chồng tôi từ nãy đến giờ mới bí mật vời tay gọi tôi xuống. Cơn giận giữ của bố mẹ chồng vẫn không nguôi đi phần nào. Ông còn lôi cả điện thoại ra định gọi cho công an, may mà Hùng đứng bên can ngăn kịp. Bà thầy bói cũng kịp thời nhận ra tình hình không ổn, ba chân bốn cẳng chạy luôn ra cổng...
Bố chồng tôi hừ hừ vài tiếng lạnh lùng, rồi bước thật nhanh lên phòng Trâm:
- Thằng Huy lấy xe đưa cái Trâm về nhà mẹ nó mấy hôm đi...
Huy gật đầu, chậm rãi đỡ Trâm xuống nhà. Bố chồng điên tiết đứng lên bàn ghế, giật hết mấy bức tranh mẹ chồng tôi treo mấy hôm trước mặc kệ bà đang phản đối kịch liệt. Quay qua quát chị Loan ầm ầm:
- Cô mang toàn bộ chăn ga, gối đệm phòng này vứt hết đi cho tôi, không được để sót thứ gì..
Chị Loan tự nhiên bị quát thì cuống cuồng hết lên:
- Vâng ạ. Giờ con làm luôn đây..
Ngang qua mẹ chồng chị ấy hơi dừng lại, vì bà đang lườm. Bố chồng kiên quyết muốn xử lí đến cùng:
- Cô còn chần chừ nữa tôi đuổi việc cô luôn. Nhà này do tôi làm chủ, chứ không phải bà ta..
- Con xin lỗi ông, con không dám nữa..
Chú già cũng lùi lại phía sau, bí mật kéo tay tôi về phòng:
- Nhóc cũng ham vui quá nhỉ? Đi làm không đi ở nhà xem bói à?
Tôi xua tay, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải đâu...tôi chỉ..ấy thôi..
Chú già cau mày, cốc nhẹ vào đầu tôi một cái:
- Học cái hay, cái tốt không học toàn đi học ba cái vớ vẩn. Chẳng hiểu phụ nữ suy nghĩ thế nào nữa?
Thật ra ngay từ ban đầu tôi đã không tin vào mấy vụ bói toán rồi, nhưng tôi và mẹ chồng không hợp tính nhau nên tôi chẳng dám ý kiến gì. Không ngờ hôm nay bố chồng lại về đúng lúc, giải quyết mọi việc đâu ra đấy làm tôi cũng vui vui. Nhất là khoản chửi cho bà "cô" kia một trận không cãi lại được. Tâm linh không đồng nghĩa với việc mê tín dị đoan để cho nhiều người lợi dụng, đi lừa lọc khắp nơi...
- Nhóc còn đứng ngây ra đó nhìn à? Không biết đường cảm ơn tôi đi, để nhóc đứng đấy lúc nữa có khi bị bố tôi chửi đến chiều mới xong đấy...
Tôi lại cười hề hề, đi đến bàn rót cho chú già cốc nước lọc lấy câu chuyện làm hòa:
- Tôi biết rồi. Lần sau tôi không nói dối chú nữa đâu..
Chú già cầm cốc nước trên tay tôi, nhưng vẫn trừng mắt nhìn:
- Còn có lần sau sao?
Tôi vội vàng lắc đầu:
- Không..không..Tôi đảm bảo không có lần sau đâu..
- Nhớ đấy...
- Tôi nhớ mà, chú cứ yên tâm..
_______
Trong khi đó tại nhà mẹ đẻ của Trâm, sau khi tiễn Huy về khuôn mặt nhợt nhạt qua bao ngày ốm của Trâm đã không còn nữa. Thay vào đó là cái nhìn sắc bén, đầy toan tính. Mẹ Trâm vỗ nhẹ vào vai con gái:
- Sao con lại không biết chăm sóc bản thân mình thế? Ốm mấy ngày nhìn mặt mũi hốc hác quá, ăn đến bao giờ mới lại sức đây?
Trâm cười tươi, cầm lấy tay mẹ mình:
- Mẹ yên tâm, con gái mẹ không sao đâu. Con đủ thông minh để biết mình phải làm gì, gia tài nhà họ Giang sớm hay muộn cũng về tay con thôi..
- Dù sao bố mẹ cũng không muốn con khổ, nhìn con như này mẹ xót lắm..
- Làm gì có thành công nào, mà không phải đánh đổi bằng mồ hôi công sức hả mẹ? Mẹ chỉ cần tin tưởng con là được, mấy năm qua con khổ sở làm dâu nhà họ Giang vì mục đích gì chứ? Chẳng phải đợi đến ngày nhà mình nuốt trọn nhà họ Giang sao?
Mẹ Trâm nghe con gái nói thế cuối cùng cũng phải gật đầu ủng hộ. Còn bố Trâm thì vui mừng ra mặt, cứ cười tủm tỉm hết sức hài lòng về đứa con gái này:
- Cũng may nhà mình còn có con hiểu bố, chứ như thằng Lâm thì bố chết cũng không nhắm mắt...
Trâm được bố khen càng cười tươi hơn:
- Con cảm ơn bố. Con hứa sẽ không để bố thất vọng đâu ạ.
Bố Trâm gật gật, không quên nhắc nhở:
- Nhưng con vẫn phải đề phòng cẩn thận đấy, bố chồng con không phải dạng người dễ dàng qua mặt đâu. Còn thằng Duy nữa thủ đoạn kinh doanh của nó, chỉ có hơn chứ không có kém ai đâu..
- Sao bố coi thường con gái bố thế nhỉ? Thủ đoạn bao nhiêu cũng không đánh bại được con. Con là ai cơ chứ?
- Đấy là bố nhắc trước con như vậy, đừng có chủ quan nghe không? Thường trường còn khốc liệt hơn chiến trường đấy..
- Vâng ạ...
Lên phòng riêng của mình, Trâm thoải mái cởi đôi giày cao gót ra vứt lăn lóc dưới sàn rồi gọi điện thoại cho bà thầy bói, mấy tiếng trước còn đang hô hét làm lễ cho mình:
- Alo..Tôi cũng đang định gọi điện cho cô...
Tiếng nói lanh lảnh vang lên ở đầu dây bên kia, làm Trâm hơi khó chịu:
- Bà gọi tôi làm gì? Tôi đã bảo bà không được tự tiện gọi điện cho tôi cơ mà?
Bà Lanh xùy một cái, giọng điệu cợt nhả:
- Cô làm gì mà nóng tính thế? Tôi vừa giúp cô đấy...
Trâm nhăn mày khó chịu:
- Tôi cảnh cáo bà đừng mang chuyện đó ra nói lung tung, bà nên nhớ tôi và bà không quen biết gì nhau cả. Nhận tiền của tôi rồi thì biết điều giữ kín mồm miệng lại. Tôi không phải dạng người có nhiều kiên nhẫn đâu, đối phó với kẻ phản bội tôi chưa bao giờ nương tay cả.
- Tôi chỉ nói đùa với cô thôi, chứ tôi làm việc uy tín cao lắm cô đừng lo.
- Tốt nhất nên như vậy, bà đừng ép tôi phải ra tay.
- Tôi thấy mẹ chồng cô cũng đâu đến nỗi, mà cô phải lừa bà ấy? Còn em dâu cô nữa, cô bắt tôi nói cô ta xung khắc với cả gia đình chồng cô như thế có hơi quá không?
- Đó là chuyện của tôi, không cần bà quan tâm...
Dứt lời Trâm tắt máy luôn, không nghe bất cứ lời khuyên bảo nào từ người phụ nữ kia nữa. Đến gần tối hôm đó thì bạn thân của Trâm tên Vy sang chơi:
- Nghe mẹ mày bảo mày mới ốm dậy à?
Trâm nhếch mép thần bí:
- Không hẳn.
Vy khó hiểu nhìn Trâm chằm chằm:
- Ốm thì yếu, không ốm thì khỏe chứ sao lại không hẳn? Ăn nói chẳng có đầu đuôi tao làm sao hiểu được?
- Mày còn non lắm Vy ạ?
- Non tao cũng là đứa bạn thân nhất của mày. Có gì nói toẹt ra xem nào, cứ để tao phải tò mò..
- Thế tao hỏi mày nhé, mục đích lớn nhất của tao khi gả vào nhà họ Giang là gì?
- Tất nhiên vì gia tài rồi.
- Vậy muốn có gia tài thì phải làm gì?
- Tao đoán là phải tranh giành, chứ nhà đó 3 ông con trai cơ...
Trâm vỗ tay "bụp" một cái tấm tắc khen ngợi bạn:
- Không hổ danh là bạn tao, vẫn còn thông minh lắm nhưng chưa đủ ĐỘC đâu. Mày nghĩ kĩ thử xem bố chồng tao đang dự định về hưu, để công ty cho lão Duy làm giám đốc còn lão Huy nhà tao chỉ làm phó giám đốc thôi. Tao có chết cũng không để chuyện đó xảy ra..
- Mày một thân một mình bên đấy thì làm nên trò chống gì?
- Tao công nhận mình tao thì không làm nên việc lớn, nhưng tao sẽ giải quyết từ từ từng người một. Cuối cùng xem kẻ nào là người cười lâu nhất. Còn cái bà thầy bói dởm mày giới thiệu cho tao ý, mày bảo bà ấy khôn hồn thì ngậm miệng lại đừng làm hỏng việc của tao, tao không tha đâu..
Vy nghe bạn nói mà không khỏi bội phục, nhà họ Giang lắm tiền nhiều quyền thế mà vẫn bị dính vào bẫy của Trâm. Điều đáng nói nhất họ còn luôn coi Trâm là cô con dâu đáng tự hào...
- Bây giờ tao sẽ giải quyết vợ chồng lão Duy trước, còn thằng Hùng nó không thích kinh doanh đâu. Nó đến công ty làm chẳng qua bị ép buộc thôi, con vợ ngờ nghệch của nó suốt ngày quanh quẩn ở nhà càng không đáng để tao nhắc đến...
- Mày phải cẩn thận chút, tao nghe nói nhà vợ lão Duy cũng không phải dạng tầm thường đâu.
- Tao sợ gì? Có nhiều cách để hạ gục một người lắm...
- Hay mày từ bỏ đi, tao thấy nguy hiểm quá..
Trâm đánh nhẹ vào người Vy:
- Mày hâm à. Đến nước này rồi còn bảo tao từ bỏ cái gì? Sao mày với mẹ tao giống nhau thế? Muốn làm việc lớn thì phải liều chứ?
- Nhưng tao không muốn sau này mày phải hối hận..
- Tao không giành được tài sản nhà họ Giang mới hối hận ý. Mày không phải lo bò trắng răng, tao biết rõ mẹ chồng tao ghét con vợ lão Duy lắm.Nên cứ mượn gió bẻ măng thôi...
Uống một ngụm nước nhỏ, Trâm giải thích rõ ràng hơn:
- Mày vẫn chưa hiểu đúng không? Nghe cho kĩ mà học hỏi. Bản tính mẹ chồng tao tôn sùng tâm linh thần thánh mù quáng, tao chỉ cần chịu khổ vài ngày diễn với bà ta một vở kịch hay là mọi chuyện xong hết. Người ta gọi đó là chiêu ném đá giấu tay. Đây cũng là lí do tao nhờ mày tìm bà thầy bói kia đấy, mày ngây thơ vừa thôi...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Việt Nam
- Một Đời Bình Yên
- Chương 8