Chương 8

15.

Cha mẹ Kỳ Huy đã liên hệ rất nhiều người, thậm chí cả cha mẹ và bạn bè của Hàn Tranh. Vì vậy, Hàn Tranh thấy cũng đủ rồi, nhận lời, đồng ý hòa giải.

Chỉ là trước đó, cậu ta cũng “đổi tới đổi lui” các điều khoản trong thỏa thuận hòa giải, khiến cha mẹ Kỳ rất mệt mỏi.

Sau khi sự việc được giải quyết, Hàn Tranh hỏi: “Em mời chị bữa cơm được không?”

Tôi mỉm cười từ chối: “Thôi, chị không tham tiền của gia đình anh ấy đâu.”

Hàn Tranh kiên trì, khăng khăng nói: “Bọn họ đã đưa em, thì bây giờ là tiền của em rồi.”

Tôi bật cười, chọc nhẹ vào cằm và đôi môi sưng tấy của cậu ta: “Nào, miệng em thế này thì ăn được cái gì, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Việc ở trường học cũng kết thúc, tôi xin nghỉ về quê.

Trên đường đi, tôi lướt điện thoại.

Không biết ai đã đăng video Kỳ Huy đánh người lên nhiều nhóm wechat khác nhau, điều này đã gây ra một cuộc tranh luận trong trường.

Có người nói nam sinh bốc đồng, lỗ mãng, người thì nói nữ sinh độc ác, tuyệt tình. Lại có người phổ cập lý do chia tay của chúng tôi, cuộc tranh luận càng trở nên căng thẳng hơn.

Có những người núp sau bàn phím, bình luận: “Tề đại phi ngẫu, nữ sinh tướng tá nghèo hèn, chia tay là đúng.”

Loại ngôn luận này, vậy mà cũng có không ít người đồng ý.

Không có cách nào, dù sao trên thế giới vẫn con một số loài sinh vật có tư duy đặc biệt như vậy.

Họ nghĩ rằng họ là nhất, họ độc lập với thế giới, nhưng thật ra họ chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Tôi không quan tâm đến điều này nữa, điều chỉnh lại cảm xúc và dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ.

Nhưng việc khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cha mẹ tôi đã bán căn nhà ở trong thị trấn, dự định chuyển về nông thôn.

“Cha mẹ đều đã về hưu rồi, trở về trồng rau, chăn nuôi cũng tốt.”

“Căn nhà đó bán được ba mươi vạn, Nghiên Nghiên, tiền này để dành làm của hồi môn cho con.”

Tôi chưa nói với cha mẹ về chuyện chia tay của tôi và Kỳ Huy. Nhưng bây giờ, đã đến lúc phải thẳng thắn.

Cha mẹ tôi không có học vấn cao, cũng không hiểu quá nhiều đạo lý — Nhưng họ biết rằng, khi gả con gái đi, họ muốn dành cho con gái những thứ gì tốt nhất để làm của hồi môn.

Tôi tìm hiểu thì lần cha mẹ đến thành phố A thăm tôi cũng là lần đầu tiên gia đình chúng tôi đi du lịch cùng nhau.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó mẹ Kỳ Huy một mực phải mời bằng được cha mẹ tôi đến ăn tối ở thành phố A, có lẽ là muốn thử gia đình tôi.

Cha tôi không giỏi ăn nói, trên bàn rượu, ông ấy rất khách sáo với mẹ Kỳ Huy.

“Con gái tôi ở đây, làm cha mẹ như tôi cũng không giúp đỡ được gì nhiều. Chúng tôi cũng làm phiền gia đình mình chăm sóc con bé bao lâu nay.”

Kỳ Huy rất nhiệt tình, không muốn cha mẹ tôi ở khách sạn, khăng khăng mời hai người họ về căn nhà ngoài trường ở.

“Nghiên Nghiên mới mua một tấm đệm, nằm rất thoải mái.”

Nhớ lại lúc đó, nụ cười của mẹ Kỳ Huy có chút đắng chát.

Có lẽ, dưới cái nhìn của bà ấy, trước đó tôi đã mua đồ đạc trong nhà, hôm sau cha mẹ tôi lại qua đêm tại đây, điều này không thể nghi ngờ đã thể hiện “tham vọng” trở thành chủ nhân căn nhà đó của tôi.

Mà cha mẹ tôi sau khi bán hết vốn liếng cả đời cũng chỉ có được vỏn vẹn ba mươi vạn, chẳng đủ để mua một cái gara để xe ở thành phố A.

Sao có thể trách cha mẹ Kỳ Huy không đa tâm cơ chứ?

Tiền cũng không phải do gió thổi đến, bọn họ cẩn thận, hà khắc như vậy cũng là chuyện bình thường.

Tôi cố kiềm nước mắt, ôm chầm lấy cha mẹ.

“Cha mẹ, hai người yên tâm, con sẽ không để người khác xem thường gia đình chúng ta.”

Cuối cùng, tôi cũng thuận lợi tốt nghiệp Đại học B.

Thư giới thiệu do giáo sư của tôi viết đóng vai trò quan trọng, tôi đã thành công trúng tuyển vào một đại học top đầu khác để học tiếp tiến sĩ. Và tôi cũng trở thành sinh viên nhận được nhiều học bổng nhất của Đại học B trong năm năm vừa qua.

Tôi chuyển từ trường này sang trường khác.

Mặc dù chi phí sinh hoạt của tôi luôn đầy đủ, nhưng việc học ở nước ngoài vô cùng khó khăn.

Cảm giác trí thông minh bị lấn át luôn hiện hữu. Điều đáng ghét nhất là phân biệt chủng tộc và phân biệt giới tính. Các nam sinh ABC cùng tổ luôn là những người hay chế giễu tôi nhất.

Đôi khi khó khăn đến mức tôi không thể không trốn lên giường trùm chăn mà khóc.

Hầu như mỗi ngày tôi mở mắt ra, tôi đều tự hỏi mình, điều này có đáng giá không?

Nhưng cũng chính tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng, hãy kiên trì thêm chút nữa.

Một kẻ tham lam như tôi, muốn nhiều thứ lắm, không chịu khổ thì làm sao có được cái gì.

Tôi mất sáu tháng ròng rã để vượt qua rào cản ngôn ngữ, lại mất thêm sáu tháng để dần khẳng định được vị trí của mình trong phòng thí nghiệm.

Lúc đó tôi mới có cảm giác “cuộc sống một lần nữa nằm trong tầm kiểm soát của mình.”

Thỉnh thoảng để điều chỉnh tâm trạng, tôi cũng lướt các trang mạng xã hội của Doãn Tiểu Y.

— Doãn Tiểu Y học chuyên ngành tệ nhất trong trường kinh doanh.

— Cô ta và mẹ thường xuyên cãi nhau, mẹ cô ta nén giận trở về nước, không nói chuyện với con gái nữa.

— Thẻ tín dụng bị đóng băng, cô ta bị ép thừa nhận sai lầm của bản thân với cha mẹ mới tiếp tục nhận được chi phí sinh hoạt.

— Học thạc sĩ đến năm thứ ba vẫn không hoàn thành chương trình đào tạo, tích lũy đủ số tín chỉ cần thiết. Nhưng việc kinh doanh hàng xách tay lại rất bận rộn.

— Sau này, cô ta về nước, chuẩn bị kết hôn.

Chú rể, không phải Kỳ Huy.

16.

Tôi nhờ Hàn Tranh giúp đỡ, trực tiếp mang tiền mừng của tôi đến đám cưới Doãn Tiểu Y.

“Chị gửi bao nhiêu tiền?”

“22500.”

Hàn Tranh không thi đỗ nghiên cứu sinh sau đại học, vì vậy cậu ta dứt khoát không học nữa, đi làm tổ chức sự kiện. Cậu ta giỏi nhìn thấu lòng người, công việc cũng rất tốt. Chúng tôi thi thoảng vẫn nói chuyện phiếm với nhau.

Cậu ta kinh ngạc: “Sao lại là con số này?”

Đây là giá của chiếc vòng tay Doãn Tiểu Y từng tặng tôi.

Năm đó tôi đi du học, hành lý không nhiều, ngoại trừ quần áo thiết yếu, tôi chỉ mang theo chiếc vòng tay này.

Mỗi lần tôi cảm thấy tương lai ảm đạm, u ám hay khó khăn, tôi sẽ lấy nó ra ngắm nghía thật kỹ.

Nó là vật kỷ niệm cho mối tình bắt đầu từ trái tim, từ tình yêu chân thành nhưng lại kết thúc vì vật chất.

Nó cũng nhắc nhở tôi rằng tôi là đứa trẻ không có ô, cần phải cố gắng chạy nhanh hơn nếu không muốn bị ướt.

Nhưng tôi không thích nợ người khác, vì vậy tôi muốn trả lại tiền cho Doãn Tiểu Y. Coi như, tôi dùng tiền mua lại nó.

Sau khi Hàn Tranh đi dự đám cưới về, cậu ta phàn nàn với tôi:

“Người mà cô ta kết hôn rất đẹp trai, hình như là người nổi tiếng trên mạng. Cha mẹ cô ta có vẻ không hài lòng lắm, mặt hằm hằm cả buổi.”

“Ờ, hình như cô ta đang mang thai, cũng có thể vì điều này mà cha mẹ cô ta không vui.”

“Nghe nói nhà trai trước kia…”

Tôi mỉm cười: “Được rồi, chị nhờ em đi đưa quà mừng, em cũng không cần nghe ngóng nhiều như vậy đâu.”

Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ, không lâu sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Doãn Tiểu Y.

Nói cho cùng, vòng tròn quan hệ của mọi người cũng không lớn, cô ta chỉ cần tìm một người bất kỳ, cũng có ngay liên hệ của tôi.

Cô ta cảm ơn tôi rất lịch sự, cảm ơn tôi đã mừng cưới cô ta.

Mấy năm không gặp, giọng nói của cô ta cũng điềm tĩnh và trưởng thành hơn nhiều.

Tôi nói: “Không có gì, năm đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đã tặng tôi món quà gặp mặt đắt tiền như vậy, tôi rất cảm động.”

Cô ta đột nhiên không nói nên lời.

Cũng không biết có phải do đang mang thai nên tâm trạng thất thường hay không, cô ta đột nhiên khóc òa lên.

“Thật ra, tôi muốn nói xin lỗi. Năm đó tôi quá mức tùy hứng, làm tổn thương anh Kỳ Huy, càng làm tổn thương chị — Rất xin lỗi, chị An Nghiên.”

Lời xin lỗi này, nghe rất… buồn cười, lố bịch.

Vì vậy tôi không nhịn được cười, nhưng vẫn giữ lịch sự nói, “Đã nhiều năm rồi, mọi chuyện không cần phải nhắc lại nữa.”

Doãn Tiểu Y sụt sịt, tiếp tục khóc: “Không, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với mọi người.”

“Những năm này, anh Kỳ Huy vẫn luôn sống không tốt. Anh ấy đã bỏ học giữa chừng khi đang học tiến sĩ, ở nhà suốt ngày, không chịu kiếm việc làm. Đến công ty mẹ anh làm việc, anh ấy ngoại trừ xã giao, chỉ biết chơi game, chẳng mấy chốc đã ba mươi tuổi, nhưng vẫn không chịu tìm đối tượng. Dì Kỳ giới thiệu cho anh ấy rất nhiều cô gái nhưng anh ấy chưa bao giờ gặp họ. Chúng tôi đều nói…Anh ấy đang đợi chị.”

“Tôi hỏi qua, chị cũng chưa từng có mối quan hệ nào khác. Vì vậy, nếu có thể, tôi có thể nhờ chị suy nghĩ lại về chuyện tái hợp với anh ấy được không?”

Tôi nghe cô ta nói dông dài, cũng không ngắt lời.

Kỳ Huy nhớ tôi, có gì lạ à?

Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, gặp nhau ở tuổi thanh xuân nồng nhiệt nhất của đời người, cùng nhau đi qua năm năm tốt đẹp nhất.

Mặc dù, cuối cùng không thể tiếp tục bước đến cuối đời, nhưng cũng đủ lưu lại trong kí ức mỗi người những kỉ niệm “khắc cốt ghi tâm”.

Ít nhất, theo những thông tin tôi biết, nhiều năm như vậy, bên cạnh Kỳ Huy cũng không xuất hiện thêm bất cứ cô gái nào khác.

Tuy nhiên, cũng có thể không phải vì anh ấy chờ đợi tôi, chỉ đơn giản là vì bị cha mẹ làm tổn thương, không muốn yếu đương nữa.

Tôi uể oải hỏi Doãn Tiểu Y: “Nghĩ thêm về cơ hội với Kỳ Huy? Cô hỏi tôi với tư cách gì? Là bạn từ nhỏ của anh ấy hay là cô gái đã từng thầm mến anh?”

Doãn Tiểu Y cãi lại: “Tôi chưa bao giờ thích anh Kỳ Huy, nếu như chị để ý chuyện này…”

“Vậy thì cô đang nói dối.”

“Tôi không phải cố ý, là dì bảo tôi tìm cách chia rẽ chị và anh ấy… Dì luôn nói chị và anh Kỳ Huy không hợp, nếu tôi làm cách nào đó khiến chị tự ti, chị sẽ chia tay anh ấy…”

“Bà ấy mấy năm trước không thích tôi, sao bây giờ có thể thích tôi cơ chứ?”

Dão Tiểu Y do dự nói: “Trong lòng dì ấy vẫn rất thương Kỳ Huy, nhìn anh ấy tiêu cực như vậy…”

“Không bằng đồng ý chấp nhận chị?”

Tôi không nhịn được cười: “Xin lỗi, tôi không có ý nghĩ này. Tôi hiện tại đang cảm thấy rất tốt, không muốn nhìn lại quá khứ không vui.”

Doãn Tiểu Y thở dài “Thật sự không muốn suy nghĩ lại sao? Vậy thì thôi.”

Tôi đã sớm biết mẹ Kỳ Huy không hài lòng với tôi. Doãn Tiểu Y cũng chỉ làm theo ý muốn của bà ta mà thôi.

Chỉ sợ cuộc gọi này ít nhiều cũng có quan hệ với bà ta.

Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn có một nghi ngờ.

Thấy Doãn Tiểu Y muốn cúp điện thoại, tôi rốt cuộc hỏi một vấn đề.

“Doãn Tiểu Y, cho dù nhà họ Kỳ yêu thương cô như con ruột, cô cũng là một cô gái có chủ kiến, có suy nghĩ riêng, tại sao cô lại nguyện ý nghe lời họ, khăng khăng muốn chia rẽ tôi và Kỳ Huy?”

“Kỳ Huy rất quan tâm cô, anh ấy coi cô như bạn bè, tại sao cô lại làm vậy với anh ấy.”

Doãn Tiểu Y hít sâu, nói một cách khó khăn.

“Bởi vì…Tôi đố kị với chị.”

Tôi có chút hoang mang.

“Cô... đố kị tôi?”

Điều này thật bất ngờ. Doãn Tiểu Y muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, nói cô ta là “thiên kiêu chi nữ” cũng không đủ, tại sao cô ta lại phải ghen tị với tôi?

“Chị có nhớ rằng chị đã từng giúp tôi làm bài tập về nhà một lần không? Lần đó, tôi được điểm tuyệt đối, giảng viên chuyên ngành đã tới tìm tôi, khen tôi là học sinh Trung Quốc xuất sắc nhất mà ông ấy từng dạy.”

“Trong ba năm tiếp theo, không phải tôi chưa từng cố gắng, nhưng dù tôi có thức đêm học bài, khổ sở học tập, tôi vĩnh viễn chỉ nhận được một lời phê bình — Quá đáng tiếc, Tiểu Y, em là một sinh viên thông minh, một bài luận em còn có thể viết hoàn mỹ như vậy, nhưng tại sao em không chịu cố gắng, cẩn thận trong thi cử?”

“Tôi không biết trả lời thế nào.”

“Khi đó tôi đã biết, An Nghiên, tôi đố kị với chị, tôi đố kị việc chị có thể dễ dàng đạt được những điều mà cả đời này tôi có cố cũng không bao giờ có được."

"… Cho nên, tôi muốn phá hủy những thứ mà chị có, để chị không thể kiêu ngạo được nữa.”

“Tôi quả thật đã thành công rồi. Chị và Kỳ Huy không thể ở bên nhau, nhưng tôi… không có mảy may vui vẻ.”

Rất khó để miêu tả cảm xúc bây giờ của tôi.

Ngạc nhiên cũng có, bất đắc dĩ cũng có, nhưng phần nhiều hơn cả là nhẹ nhõm.

Tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng khiến Doãn Tiểu Y trở nên lập dị như vậy — Có lẽ cô ta thực sự thầm mến Kỳ Huy, có lẽ cô ta coi thường gia cảnh bình thường của tôi hoặc cô ta nghĩ tôi là một người khó ưa.

Nhưng tôi thực sự không nghĩ ra, cô ta nghĩ rằng cô ta không thông minh bằng tôi.

Hóa ra tôi cũng đáng giá để cô ta phải ghen ghét, đố kị.

Hóa ra một cô gái mẫn cảm, yếu ớt, đa nghi, tự ti như tôi, cũng sẽ được người khác ghen tị.

Hóa ra vào thời điểm tôi không biết, không chỉ có tôi đang lặng lẽ ghen tị với sự xa hoa, giàu có của Doãn Tiểu Y mà cô ta, cũng thầm ghen tị với tôi.

Thật mỉa mai.

Nhưng… Nó cũng là sự giải thoát bất ngờ.

Cúp điện thoại, tôi lấy chiếc vòng từ sâu trong ngăn kéo ra, lần đầu tiên đeo nó.

Nhiều năm như vậy, tôi cất giữ chiếc vòng này, mang nó đi khắp mọi nơi, nhưng chưa bao giờ đeo thử.

Kim cương rực rỡ và tươi sáng.

Đường nét chạm khắc tỉ mỉ, tinh tế.

Ánh mắt Doãn Tiểu Y không tệ, nó thật sự rất đẹp.

Tôi lẳng lặng chiêm ngưỡng một phút, sau đó tháo nó ra, một lần nữa cất lại vào hộp, sau đó để trong ngăn kéo sâu, khóa lại.

Dù có hoa lệ, đắt đỏ đến đâu cũng chỉ là một món trang sức lạnh lẽo mà thôi.

Ngoại trừ đẹp đẽ, chẳng được tích sự gì.

Vì vậy, nó không thích hợp với tôi.

— Lát nữa tôi còn phải vào phòng thí nghiệm, đeo trang sức thao tác dụng cụ, rất bất tiện.