Chương 2

3.

Lý do chính khiến tôi không thể hiện “ Tôi rất để ý việc Doãn Tiểu Y đến tìm Kỳ Huy.”, chủ yếu là vì vì thái độ của anh ấy đối với cô ta.

Tôi và Kỳ Huy đã ở bên nhau nhiều năm, bạn bè của anh ấy tôi cũng biết hết, cách anh ấy đối xử với bạn cùng giới hay cách anh ấy đối xử với Doãn Tiểu Y đều giống nhau.

Vô tư, không chút e dè. Miệng thì nói móc nhau, chọc tức nhau đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôi và Kỳ Huy cũng không có thói quen phải báo cáo với nhau khi đi chơi với bạn bè nhưng khi tôi hỏi về Doãn Tiểu Y, anh ấy sẽ báo cáo chi tiết.

Tôi từng bóng gió hỏi qua: “Anh là một thẳng nam sắt thép, có những lúc em còn chê anh nhưng Tiểu Y vẫn một mực tìm anh, em ấy không còn người bạn nào khác à?”

Anh tựa như nghe không hiểu: “Em ấy đi du học nhiều năm như vậy, hội bạn bè trước đây cũng phai nhạt tình cảm rồi.”

Nếu Kỳ Huy đã không để trong lòng, tôi lại dặn anh phải chú ý khoảng cách, dựa vào tính tình ấy, có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu.

Vì vậy, tôi nghĩ ra một biện pháp đối phó.

Kỳ Huy có một người đàn anh tên là Trang Đình, là cựu sinh viên trường chúng tôi. Bởi vì em họ của anh ấy muốn thi nghiên cứu sinh Đại học B, anh ấy đã xin giúp đỡ trên vòng bạn bè.

Ban đầu, tôi không muốn nói chuyện với Trang Đình, bởi vì tôi cảm thấy tính cách anh ta hơi khoa trương, làm người khác thấy phiền. Nhưng lần này, tôi không chỉ giúp em họ anh ấy sửa lại sơ yếu lý lịch, chuẩn bị tài liệu, thậm chí còn tự mình dẫn đi gặp người hướng dẫn của em ấy.

Trên thực tế, bây giờ vẫn còn rất sớm để làm những chuyện này, nhưng chuẩn bị chu đáo vẫn tốt hơn.

Em họ tên là Hàn Tranh, dáng người rất cao, giống Trang Đình khoảng năm phần nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. —— Ngũ quan rất tinh tế, tuấn tú, nhưng khi không cười, ánh mắt luôn có vẻ u ám.

Trình độ Đại học của Hàn Tranh không phải quá tốt, mặc dù em ấy cũng đã giành được một số giải thưởng lớn trong trường cũng như nắm vững các kiến thức, kỹ năng cơ bản nhưng thái độ của người hướng dẫn có chút lạnh lùng.

Cả Trang Đình và Hàn Tranh đều thất vọng, nản lòng thoái chí.

Tôi an ủi họ: “Giai đoạn hiện tại chỉ để gây ấn tượng với giảng viên thôi. Nói cho cùng, muốn học nghiên cứu sinh thì phải nhìn vào điểm số trong kỳ thi sắp tới. Hai người đừng lo lắng, em sẽ liên hệ với một số người ở khóa trước để tìm tài liệu cho.”

Tôi đã giúp, chắc chắn Trang Đình phải có cảm ơn.

Vì vậy, anh ta mời tôi đi ăn cơm, thời điểm muốn gọi Kỳ Huy, tôi khuyên nhủ: “Gần đây Kỳ Huy bận rộn nhiều việc, đừng gọi anh ấy, nhỡ số liệu thí nghiệm không tìm được, lại trách em lãng phí thời gian của anh ấy.”

Một mình đi ăn cùng Trang Đình có thể khiến người ta nghi ngờ, nhưng thêm em trai anh ta thì mọi chuyện lại khác.

Một nữ hai nam, chủ đề của cuộc trò chuyện trong bữa tối là kỳ thi ở trường, mọi thứ rất bình thường.

Tôi cố tình chọn một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, xếp hàng đợi đến lượt cũng mất cả tiếng đồng hồ, khi ăn xong đã là mười giờ tối.

Có lẽ bởi vì Trang Đình quá nhiệt tình, trái lại Hàn Tranh có vẻ trầm mặc hơn.

Tối nào tôi cũng gọi điện với Kỳ Huy, cho đến bây giờ, anh ấy đã gọi cho tôi ba cuộc nhưng tôi không nghe. Tôi đoán sự tức giận của anh ấy đã lên đến đỉnh điểm, lúc này mới nhận, đồng thời công khai nghe máy.

“An Nghiên, em đã đi đâu? Ký túc xá cũng không có, gọi điện thì không nghe!”

Sau khi chắc chắn Trang Đình và Hàn Tranh đã nghe thấy, tôi nói với giọng ba phần nũng nịu: “Anh tìm em có việc gì, em đang ở cùng với Trang Đình.”

“Em giúp anh ấy một số việc, anh ấy mời em ăn tối.”

Kỳ Huy tựa như nghẹn họng, mười giây sau mới nói: “Ở đâu? Anh đi đón em.”

Có lẽ để che đậy sự xấu hổ vừa rồi, khi Kỳ Huy đến nhà hàng, anh ấy không chỉ giành trả tiền với Trang Đình, sau khi không phân thắng bại, còn đóng vai chủ nhà, lôi kéo mọi người đi uống thêm vài ly ở quán bar gần đó.

Ba người đàn ông trò chuyện từ thị trường chứng khoán đến các vấn đề quan trọng của quốc gia, tôi mỉm cười bên cạnh, thỉnh thoảng xen vào vài ba lời đùa, bầu không khí cũng không tệ lắm.

Khi trở về trường học, cũng đã rất muộn.

Kỳ Huy đưa tôi đến cổng ký túc xá, nhưng không vội rời đi.

Gió đêm khô nóng, anh ấy ôm eo, hôn lên mặt tôi, đột nhiên có chút tức giận: “Tại sao em đi chơi với Trang Đình mà không gọi anh, lại còn mặc váy ngắn như thế!”

Tôi biết Kỳ Huy đang suy nghĩ gì.

Mấy năm trước khi chúng tôi còn chưa hẹn hò, Trang Đình từng hỏi tôi có độc thân hay không. Chỉ là, Kỳ Huy đã tỏ tình trước, Trang Đình cũng chặt đứt đoạn tình cảm đó.

Tôi tròn xoe mắt giả bộ không hiểu, nói: “Không phải anh nói phải làm thí nghiệm à? Còn nữa, em không hề giấu diếm anh. Mà trời mùa hè, anh nhìn xem có cô gái nào không mặc váy ngắn không?”

Kỳ Huy vẫn hạnh họe “ Nhưng mà Trang Đình là đàn ông, em trai của anh ta cũng là đàn ông?”

Tôi cười, nhéo má anh: “Nam hay nữ có quan trọng không? Em không quan tâm chuyện của anh và Doãn Tiểu Y, anh để ý em và Trang Đình làm gì? Chúng ta chưa bao giờ can thiệp vào việc kết giao bạn bè, nhất là bạn khác giới của nhau.”

Kỳ Huy nghẹn lời, như con chó lớn, dụi đầu vào vai tôi.

“Anh nhỏ mọn, anh ghen tị.”

“Hay là, chúng ta quy định đi. Sau này em không được đi chơi với con trai một mình, anh cũng không đi chơi với con gái một mình, được không?”

Câu nói này chính là những gì tôi muốn.

Tôi nhướng mày, kéo dài giọng “Được.”

4.

Mưu kế nhỏ của tôi đã thành công.

Kỳ Huy và Doãn Tiểu Y không còn một mình đi chơi với nhau. Nhưng sự lo lắng của tôi không biến mất, mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Doãn Tiểu Y luôn luôn có cách khiến Kỳ Huy xem nhẹ lời hứa với tôi.

Cô ta nhanh chóng có bạn trai, sau đó chia tay, nửa đêm mua say ở quán bar. Kỳ Huy đi đón cô ta, hai người bọn họ sợ về nhà bị cha mẹ trách mắng, cho nên dẫn nhau về căn nhà của Kỳ Huy ở bên ngoài trường học.

Ngôi nhà vừa được sửa sang lại, chỉ có những đồ dùng cơ bản, Kỳ Huy thi thoảng sẽ ở đó.

Anh ấy cũng từng mời tôi ở lại đấy qua đêm, anh rất thẳng thắn nói: “Khi mua nhà này, mẹ anh bảo đây là phòng cưới của anh.”

Kỳ Huy càng chân thành, tôi càng phải dè dặt. Vì vậy, tôi chỉ đến đó vài lần, luôn chọn thời điểm ban ngày mà qua.

Nhưng tôi không nghĩ tới, người đầu tiên qua đêm ở đó với anh ấy, lại là Doãn Tiểu Y.

Mà người đầu tiên nói cho tôi biết chuyện này, cũng là cô ta.

Mới sáng sớm, có một tin nhắn Wechat không đầu không đuôi được gửi đến. 【 Chị An Nghiên, đệm chị mua nằm thoải mái thật, em cũng muốn mua một cái giống vậy.】Sau đó kèm theo một biểu tượng cảm xúc vui vẻ.

Tôi hơi kinh ngạc: 【Đệm gì?】

【Ồ, hôm qua em đến nhà anh Kỳ Huy ngủ qua đêm, phát hiện đệm trong phòng ngủ chính rất dễ chịu.】

【Anh Kỳ Huy bảo là đệm chị mua.】

【Lăn qua lăn lại.jpg】

Tôi cảm thấy lửa giận từ lòng bàn chân bốc lên.

Thực sự tôi đã mua đệm.

Khi chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh ấy tặng tôi một cái laptop. Tôi muốn trả lại, nhưng nhất thời không nghĩ ra tặng gì cả. Trùng hợp, bạn cùng phòng của tôi làm việc bán thời gian cho một thương hiệu bán đệm, có chiết khấu dành cho nhân viên.

Vì vậy, tôi đơn giản, thực tế, mua cho Kỳ Huy một tấm đệm.

Khi nhận được hàng, anh ấy cười ngặt nghẽo không đứng thẳng được, liên tục khen tôi, đầu óc độc đáo.

Đây cũng trở thành câu chuyện không thể bỏ qua của anh khi nhắc đến “bạn gái não to của tôi.”

Có lẽ, Doãn Tiểu Y cũng đã nghe anh ấy kể.

Tôi đưa tay véo lấy đùi mình, cơn đau giúp tôi khôi phục tỉnh táo, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn thoại cho Doãn Tiểu Y: “Được, chị sẽ cho em số điện thoại của nhân viên bán hàng, em nói tên của chị để được giảm giá nhé!”

Giọng nói Doãn Tiểu Y cũng gửi lại: “Không cần đâu, cha mẹ em giàu lắm, em không giống chị An Nghiên, mua một tấm đệm cũng cần tính toán chi li.”

Khi hẹn hò với Kỳ Huy, áp lực lớn nhất trong lòng tôi, là sự chênh lệch giữa gia thế hai gia đình.

Tôi rất sợ người khác nói, tôi yêu Kỳ Huy vì tiền.

Doãn Tiểu Y… quả nhiên biết rõ chuyện này.

Tôi vờ như không hiểu những lời bóng gió của cô ta, ấn và giữ nút ghi âm, giọng điệu phàn nàn nói: “Cũng không còn cách nào, chị chuẩn bị tâm thái cho cuộc sống sinh hoạt sau kết hôn, củi gạo mắm muối, cũng không phải muốn tình toán chi li….”

“ Mà bây giờ Tiểu Y đâu có bạn trai, không nghĩ xa như vậy cũng dễ hiểu.”

Doãn Tiểu Y không còn trả lời tôi.

Tôi tắt máy, hai tai ong ong, rất lâu mới hết.

Cho đến bây giờ, sự phát triển của mọi chuyện đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi.

Tôi thừa nhận, bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót, theo quan điểm thế tục, tôi có thể không xứng với Kỳ Huy.

Cha mẹ tôi đều là công nhân, không có nhiều trình độ học vấn. Còn cha mẹ Kỳ Huy, một người là giáo sư, bay khắp nơi trên thế giới để giảng bài, một người là thương nhân, làm ăn phát đạt.

Tôi chẳng có gì để khoe ngoài việc ông trời đã ban cho tôi một bộ não tốt cũng như vẻ ngoài không đến nỗi xấu xí.

Doãn Tiểu Y không thích tôi, cũng phải thôi.

Nhưng chỉ vì vài ba lời nói châm ngòi ly gián của cô ta, mà chia tay với Kỳ Huy thì không đáng.

Trước khi Doãn Tiểu Y về nước, chúng tôi đã yêu nhau hơn bốn năm, tình cảm lúc nào cũng ngọt ngào, thậm chí chúng tôi được coi như CP thanh xuân vườn trường mẫu mực.

Tôi yêu Kỳ Huy, sự giàu có của gia đình khiến anh ấy luôn luôn tự tin, tỏa sáng, tôi như miếng bọt biển, hấp thu nhiệt lượng tích cực của anh ấy, bổ sung lên người mình.

Khi bạn cũ họp lớp, nhiều người đã nói: “An Nghiên, lên đại học cậu thay đổi nhiều thế!”

Thật ra, tôi càng ngày càng giống Kỳ Huy.

Và tôi biết, Kỳ Huy cũng yêu tôi vô điều kiện.

Theo lời anh ấy, anh gặp tôi trong thời gian huấn luyện quân sự, vừa gặp đã yêu. Một đại đội toàn nữ sinh sợ nắng, lười biếng tập luyện chỉ có mình tôi cẩn thận, nghiêm túc thực hiện các động tác.

Anh thầm nghĩ, làm sao còn có một người con gái có thể chịu khổ đến vậy.

Về sau, chúng tôi cùng nhau thức đêm học bài, anh ấy ngủ gà ngủ gật, còn tôi vẫn có thể thức cả đêm không ngủ. Tôi bôi tinh dầu lên trán, tôi muốn ôn tập, không nằm trong top3 không dừng lại.

Kỳ Huy than thở: “Nghiên Nghiên, em thật tàn nhẫn với chính mình… Nhưng mà, anh thích.”

Tôi từ nhỏ đã tiếp cận lối giáo dục cần kiệm, tất rách có thể vá lại đi tiếp. Kỳ Huy là bạn trai tôi đã chọn, vì vậy không thể vì một lỗi nhỏ, mà ngay lập tức từ bỏ anh ấy.

Trước đây đã nói uyển chuyển nhưng không hiệu quả, lần này tôi quyết định nói thẳng.

Tôi đến tìm Kỳ Huy, thẳng thắn hỏi: “Hôm đó, anh đưa Tiểu Y về căn nhà ngoài trường đúng không?”

Kỳ Huy run lên, sửng sốt hỏi: “Em ấy nói cho em biết à? Anh… anh đã bảo không cần nói rồi mà.”

Giống như sợ tôi tức giận, anh ấy vội làm lành: “Hôm đấy muộn quá rồi nên anh không nói cho em biết. Lát sau về nhà, anh và em ấy lại uống thêm mấy chén, anh ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau rồi.”

“Nhưng mà em đừng tức giận, em ấy ngủ trên giường, anh nằm trên sofa.. Anh thề với trời, bọn anh chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm thôi.”

“Anh nhớ tất cả những gì đã hứa với em mà.”

Xem ra, anh ấy biết bản thân cần giữ khoảng cách với Doãn Tiểu Y. Nhưng, nếu đã biết, vì sao lại không làm được?

Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, tôi giả vờ kinh ngạc đánh anh ấy: “Anh nghĩ gì thế, em sao có thể nghi ngờ anh và Tiểu Y? Anh gọi em ấy là em gái hơn hai mươi năm, em gái thất tình, anh còn không thể an ủi hả?”

Kỳ Huy rõ ràng càng bối rối hơn

Tôi thấm thía nói: “Em muốn nói rằng cách xử lý của anh chưa hợp lý nhất mà thôi. Tiểu Y cả đêm không về nhà, thay vì trách mắng em ấy uống rượu, gia đình em ấy càng quan tâm sự an toàn của Tiểu Y hơn. Con gái xinh đẹp như hoa như ngọc ngủ trong nhà đàn ông, gia đình không lo sao?”

“Anh nên đưa Tiểu Y về nhà bạn nữ của anh.”

Đây là lập luận hợp lý cũng như đã cân nhắc đủ đường, tôi mới có thể đưa ra.

Doãn Tiểu Y “trẻ người non dạ”, Kỳ Huy “lo ngại mặt mũi”, vậy thì tôi sẽ đóng vai “hiền lương thục đức, rộng rãi hào phóng”.

Mỗi người đều có cá tính riêng, cũng rất thú vị.