Chương 12

14.

Những lời này không rõ ràng lắm, hơi thiếu logic chút, nhưng lại vừa đủ để phác hoạ ra một hình ảnh thỏa hiệp và tuyệt vọng, bị dồn ép đến đường cùng.

Người vây xem càng nhiều, tôi đã thấy có mấy đàn em trường đại học A trong đám đông.

Còn có mấy người lấy điện thoại ra quay video, chụp ảnh lại.

Mấy người bạn chung của tôi và Kỳ Huy cố gắng tách chúng tôi ra, một vài chàng trai cao lớn trên đường cũng giúp sức.

"Này, đường đường là một người đàn ông mà lại đi bắt nạt một cô gái nhỏ hả?"

"Không biết xấu hổ!"

Cũng không biết tại sao trong lúc hỗn loạn, Kỳ Huy vung nắm đấm đánh trúng quai hàm một người. Người kia hét lên, thuận thế nằm trên đất.

Nhóm thanh niên lập tức khống chế Kỳ Huy, đồng thời gọi bảo vệ và cảnh sát gần đó.

Người bị đánh thất thiểu đứng lên, trông hơi quen mắt.

Hàn Tranh che đôi môi đang chảy máu, ghé sát vào tôi, cười toe toét nói: "Thật trùng hợp, em ngày ăn một nơi, hôm nay vừa hay đến chỗ này gặp phải chị An Nghiên."

"Chị yên tâm, em khẳng định không cho anh ta vui vẻ."

Tranh chấp leo thang, năm sáu người đều phải đi lấy lời khai.

Con phố này lắp đầy camera giám sát, đánh giá từ video thu lại, Kỳ Huy là người động thủ, chịu trách nhiệm lớn nhất.

Mà người bị thương là Hàn Tranh lại từ chối hòa giải, khăng khăng rằng Kỳ Huy phải tiếp nhận trừng phạt.

Sắp đến ngày tốt nghiệp, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cha mẹ Kỳ Huy nhanh chóng chạy đến, xin lỗi trấn an đủ kiểu.

Thậm chí còn nhờ đến cả tôi.

"Nghiên Nghiên à, cháu nói với cảnh sát, hai cháu chỉ là người yêu cãi nhau, rất bình thường đi! Sao đến mức..."

Tôi cho họ xem khuỷu tay bị xây xước của mình: "Cô chú, cháu và Kỳ Huy đã chia tay mấy tháng, anh ấy một mực dây dưa quấy rầy, cháu không báo với bảo vệ của trường học, đã là nể mặt hai người rồi. "

"Nếu dì tiếp tục đổi trắng thay đen, cháu không ngại nói với cảnh sát rằng Kỳ Huy vẫn luôn theo dõi cháu. Có lẽ lần này đánh người anh ta đã ủ mưu từ lâu rồi. "

"Nếu cháu nói như vậy, tính chất vụ án sẽ thay đổi. Hai người tự mình quyết định đi."

Sắc mặt hai người thay đổi rõ rệt, nhưng vì ở nơi công cộng nên không tiện phát tác. Cha Kỳ kéo vợ muốn rời đi, nhưng bà ấy tựa như tức giận vô cùng, thấp giọng mắng.

"Tao đã bảo mà? Đứa con gái như mày căn bản không xứng vào cửa nhà tao."

Bình thường tôi luôn mềm mại nhu thuận, nhưng lần này tôi không nương tay nữa.

Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt mẹ Kỳ Huy.

"Dì nói sai rồi."

"Là Kỳ Huy, không xứng bước vào cửa nhà cháu."

Lần này, ngay cả cha của Kỳ Huy – người trước nay luôn giữ vẻ mặt ôn hòa cũng thay đổi sắc mặt.

"Cô gái nhỏ, làm người nên sống tốt một chút. Nhà tôi đối xử với cháu cũng không tệ."

Tôi cũng cười đáp lại: "Vậy mời chú nói rõ ràng một chút, thế nào là đối xử không tệ cơ? Chẳng lẽ cháu tiêu tiền của chú à?"

Cha Kỳ Huy còn chưa kịp nói chuyện, mẹ anh đã tức giận nói: "Mày tiêu tiền của Kỳ Huy, mà tiền của Kỳ Huy không phải là do bọn tao cho à? Căn nhà bọn tao mua cho con trai, mày xách đồ vào là có thể ở, còn chưa đủ à? Còn khuyến khích Kỳ Huy đi du học cùng mày, An Nghiên, gia đình mày có đủ khả năng chi trả không? Chắc chắn là muốn nhờ nhà tao..."

Lần này, tôi thật sự đã cười.

Tôi lấy một quyển vở nhỏ từ trong cặp ra, mở ra, nhét vào trong tay bà ấy, nói từng chữ một: "Đây là tất cả chi phí mà cháu và Kỳ Huy đã tiêu từ khi yêu nhau đến nay. Những năm qua, anh tiêu một khoản, cháu cũng tiêu một khoản, chúng cháu vẫn luôn AA, công bằng chính trực."

"Về phần nhà dì chú mua, cho đến tận hôm nay, cháu cũng chưa từng ở một ngày."

"Về chuyện cháu lấy tiền ở đâu để đi du học..." Tôi vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía sau "Kỳ Huy, mẹ anh không rõ, nhưng chắc hẳn anh phải biết chứ?"

Kỳ Huy yên lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy đau xót.

Người đơn giản và ngây thơ như anh ta, e rằng chưa bao giờ nghĩ rằng cha mẹ của mình có thể hùng hổ dọa người như vậy.

Anh khàn giọng nói: "Nghiên Nghiên hàng năm đoạt được giải thưởng của nhà nước, đi công tác và làm dự án sẽ có trợ cấp, thỉnh thoảng còn nhận việc tư, làm kiêm chức. Thành tích của cô ấy rất tốt, đi du học cũng có học bổng."

"Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi, Nghiên Nghiên thật sự không muốn lấy tiền cũng nhà chúng ta. Vì sao mẹ luôn luôn không tin?"

Mẹ anh vừa thẹn vừa xấu hổ, cắn răng nói: "Con trai, con thật sự là bị hồ ly tinh mê hoặc. Ra nước ngoài chỗ nào cũng phải dùng tiền. Cô ta bây giờ nói như vậy, về sau..."

Kỳ Huy đột nhiên nở nụ cười.

Anh vừa lau những giọt nước bên khóe mắt, một bên cười nói.

"Mẹ, đừng nói nữa, con và cô ấy còn tương lai gì để nói nữa chứ."

Câu nói này dường như vắt kiệt tất cả sức lực của anh, vai Kỳ Huy trùng xuống, cả người suy sụp.

Anh chậm rãi quay người, bước từng bước đi ra cửa.

Tôi nhìn bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy chạnh lòng.

Rõ ràng là người cao một mét tám, rõ ràng còn cao hơn bố anh cả một cái đầu. Thế nhưng ở thời điểm tôi và gia đình anh đấu tranh gay gắt, anh sẽ mãi mãi tránh đi, chưa một lần nào giải vây giúp tôi.

Ngay cả trong tình huống hiện tại, tôi buộc Kỳ Huy phải nói một lời công đạo, nhưng anh vẫn bắt cơ hội, chạy trốn mọi thứ.

Tôi nói với giọng trầm thấp, ngữ khí bi ai.

"... Em đã cố hết sức rồi. Chính anh mới là người nao núng trước."

Lần này, tôi tin tưởng, Kỳ Huy thực sự hiểu rằng tôi và anh đã không bao giờ có khả năng nữa.

Mà lí do “không bao giờ” là anh hèn nhát, là anh không có dũng khí.

Đây không phải lỗi của tôi.

Tôi nghĩ, sau này anh sẽ không đòi tái hợp với tôi nữa.

Mối quan hệ này của tôi và Kỳ Huy, cuối cùng đã chết hoàn toàn, chết trong tay cha mẹ anh ấy.