Chương 10

12.

Việc Doãn Tiểu Y xuất ngoại đã giáng một đòn tâm lý mạnh mẽ vào mẹ Kỳ Huy. Hoặc dì Doãn đã nói với bà ấy điều gì đó, khiến bà ấy đoán được, chuyện này có liên quan đến tôi.

Vì vậy, lần tiếp theo tôi đến thăm nhà, bà ấy nói rõ ràng không muốn tôi thường xuyên đến đây.

Về lý do, bà ấy bảo rằng bản thân không được khỏe, cần đến bệnh viện thăm khám bác sĩ. Nhức đầu, đau vai, hai mắt cũng khó chịu.

Nếu ở bệnh viện A không khám ra được gì sẽ đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu cách xa ngàn dặm để khám tiếp.

Thực ra, bà ấy chỉ muốn tách tôi ra khỏi Kỳ Huy.

Nhiều lỗ hổng trong lời nói như vậy, tôi còn nhìn ra chắc bà ấy cũng tự hiểu rõ.

Không sao cả, bởi vì tôi đã nhận được thư trúng tuyển đầu tiên, dù chỉ là học bổng 50%, đối với tôi cũng là sự khích lệ rất lớn.

Tương lai, tôi sẽ còn nhận được nhiều cơ hội hơn nữa.

Tôi đã trải tốt đường lui cho mình.

Sở dĩ tôi vẫn duy trì mối quan hệ này, bởi vì tôi muốn rời đi với dáng vẻ sạch sẽ, xinh đẹp nhất.

Tôi tri kỷ khuyến khích Kỳ Huy đi cùng mẹ anh ấy đến những thành phố khác khám bệnh.

Kỳ Huy từ chối vì sợ chậm tốt nghiệp, vì vậy tôi đã thay mẹ của anh dạy dỗ anh bài học “nhị thập tứ hiếu”.

Thế là Kỳ Huy phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học, tích lũy được cả một chồng vé cao tốc.

Mẹ Kỳ cuối cùng cũng mệt mỏi, quay trở lại thành phố A để tĩnh dưỡng.

Lúc này, tôi thấy Kỳ Huy gầy đi, xung phong nhận việc nấu canh bồi bổ cho anh ấy.

Nếu không thể nấu trong ký túc xá, vậy đến “phòng cưới” của Kỳ Huy để nấu đi.

Kỳ Huy đã đưa tôi chìa khóa của căn nhà bên kia từ lâu, nhưng tôi rất ít khi sử dụng. Giá phòng nơi đó rất đắt đỏ, tôi sợ mẹ Kỳ Huy nghĩ tôi tham tiền nhà anh.

Nhưng bây giờ chẳng việc gì phải tránh hiềm nghi. Tôi càng muốn khiến họ nghĩ rằng tôi đã lộ ra “đuôi cáo”.

Tôi thường xuyên ra vào khu nhà đó, nấu cơm mang cho Kỳ Huy. Tất nhiên, người hướng dẫn, bạn cùng lớp của anh cũng có phần.

Cùng khu này là bạn bè của cha mẹ Kỳ Huy, mấy người họ thỉnh thoảng bắt gặp tôi mang theo hộp cơm giữ nhiệt, sẽ dừng lại hỏi han vài câu, dĩ nhiên cũng sẽ khen tôi hiền lành, đảm đang.

Những lời đó sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai cha mẹ Kỳ Huy.

Một số tin đồn, những người bạn này có lẽ còn hỏi cha mẹ Kỳ bao giờ con trai lấy vợ, để bọn họ còn đưa tiền mừng cưới.

Tôi biết, thời cơ đã chín muồi.

Vào ngày sinh nhật lần thứ 24 của Kỳ Huy, tôi mời mọi người trong phòng thí nghiệm của anh đến nhà chúc mừng.

Địa điểm sẽ được tổ chức ngoài vườn của “phòng cưới”.

Tôi chụp ảnh phòng khách đã được trang trí rực rỡ, chiếc bánh kem tôi làm và nồi lẩu tôi chuẩn bị. Đủ 9 bức ảnh, sau khi chỉnh sửa, đăng lên vòng bạn bè.

Với dòng chữ: “Quãng đời còn lại, chúng ta có nhau.”

Trước đây, tôi rất ít khi thể hiện tình cảm. Vì tôi luôn nghĩ hạnh phúc thật sự không cần thể hiện trước mọi người.

Nhưng lần này là lần đầu tiên tôi thể hiện tình yêu của mình.

Mẹ Kỳ Huy có wechat của tôi, bà ấy sẽ nhanh chóng thấy nó.

Tôi đoán, bà ấy cũng chuẩn bị biện pháp để gây cản trở.

Quả nhiên là thế.

Chúng tôi ăn uống, vui chơi giải trí đến 9:30 tối thì mẹ Kỳ Huy đến.

Các bạn học của Kỳ Huy lần lượt chào hỏi bà ấy, nhưng có người lớn ở đây, tất cả mọi người cũng không muốn ở lại thêm nữa, một lát sau đều lục tục rời đi.

Tôi nói: “Sức khỏe của dì không tốt, nên về nghỉ ngơi sớm, phòng bếp, phòng khách ở đây cứ để con thu dọn.”

Mẹ Kỳ mỉm cười, đẩy tôi ra cửa.

“Nghiên Nghiên còn chưa qua cửa, dì cũng không thể để con thu dọn, con mau cùng bạn bè về trường đi.”

Tôi đã sớm đoán được mục đích đến đây của bà ấy, bà không muốn tôi ngủ lại căn nhà này trong đêm nay.

Căn nhà này, Kỳ Huy có thể ở chung với Doãn Tiểu Y, nhưng tôi lại không thể ở cùng anh.

Rất thú vị.

Tôi giả vờ như không nhìn thấu tâm tư quanh co lòng vòng của bà ấy, đi với các bạn quay lại trường.

Nhưng đi được nửa đường, tôi phát hiện ra “ quên lấy điện thoại”, đành phải năn nỉ hai bạn cùng lớp quay lại.

Cửa đã bị tôi can thiệp, nó không được đóng chặt.

Qua cánh cửa khép hờ, giọng nói tức giận của mẹ Kỳ Huy ngắt quãng vọng ra.

“Còn chưa có kết hôn đã gọi bạn bè về đầy nhà, không biết sau này rồi nó còn muốn làm gì nữa!”

“Mẹ đã từng nói với con cái gì? Cả đời này, mẹ nhìn người chưa bao giờ nhầm. Con bé An nghiên kia lắm mưu nhiều kế, nó chỉ là con nhà quê, chỉ biết đào ngó sen, làm gì có đầu óc?”

“Nó chỉ coi trọng tiền và phòng ở của nhà mình thôi. Con phải sáng mắt ra, đừng để An Nghiên lừa nữa.”

Trái tim tôi đang treo lên, cuối cùng cũng về đúng vị trí.

Kết quả so với tôi tưởng tượng còn hoàn mỹ hơn.

Sau hai tháng chờ đợi, tôi nhiều lần “khıêυ khí©h” bà ấy, lấy danh nghĩa vị hôn thê, hàng ngày quan tâm chế độ ăn uống, sinh hoạt của Kỳ Huy, cuối cùng bà ấy cũng không nhịn được ra tay.

Thời điểm bà ta bộc phát, cũng là thời điểm tốt nhất để tôi tuyên bố chia tay.

Tôi đứng ngây người như tượng gỗ, hai bạn học bên cạnh trao đổi ánh mắt, lo lắng chạy đến kéo tôi đi.

“Đàn chị, hình như tâm trạng dì không tốt lắm. Không thì, chúng ta về trước đã?”

Trong số hai người quay lại cùng tôi, một người là người trong tối ngoài sáng tranh học bổng với Kỳ Huy, một người nữa trời sinh đã nhiều chuyện, mấy tin tức ngầm trong trường, cô ấy nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tôi tin tưởng họ sẽ kể lại mọi chuyện tối nay cho tất cả những ai nên biết.

Tôi nở một nụ cười bất lực với họ, sau đó gõ nhẹ cửa, bình tĩnh đẩy cửa đi vào.

Hai mẹ con đang giằng co trong phòng đều bàng hoàng.

Nhưng tôi vẫn bình tĩnh như lúc đầu: “Xin lỗi đã làm phiền, con để quên điện thoại ở đây.”

Lấy điện thoại từ kẽ hở của ghế sofa ra, tôi quay đầu nhìn Kỳ Huy. Anh quẫn bách, xấu hổ, không dám nhìn tôi.

Tôi mỉm cười với anh ấy, nhưng có một giọt nước mắt, tinh chuẩn chảy dài trên gương mặt.

Trước đây cũng từng tập luyện qua, góc độ rơi lệ này, nhìn rất đáng thương.

Chiếc nhẫn cầu hôn đã được tôi nắm trong lòng bàn tay từ sớm, lúc này leng keng rơi xuống nền nhà, lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Kỳ Huy.

“Còn có, chúng ta chia tay đi.”