Trong u cốc tăm tối, các loại linh thảo quý hiếm ngàn dặm khó cầu mọc đầy rẫy. Tiểu Quang bí cảnh vạn năm mới mở ra một lần, các loại đồ vật trong này cũng không thể là vật thường. Bí cảnh bị ngũ đại tông phái độc chiếm, chỉ có số ít tán tu mạnh mẽ mới chiếm đoạt được một ít danh ngạch.
Khung cảnh mờ tối, ánh sáng nhợt nhạt. Kiếm ý sắc bén xuyên thủng yết hầu của một con mãng xà, máu tươi bắn ra tung tóe, sinh vật máu lạnh hung ác ấy cứ thế toi mạng, tròng mắt vàng kim vẫn còn lưu lại vẻ thâm độc, tựa như không ngờ mình sẽ chết dưới tay nhân loại.
"Một yêu thú tứ cấp cũng dám ngoe nguẩy trước mặt ta." Nam nhân thu lại kiếm, y phục trên người đỏ rực như ngọn lửa, đầu mày khóe mắt tràn đầy ngạo khí. Nhan sắc của hắn diễm lệ đến mức không giống nam tử, đôi mắt phượng cùng làn da trắng lạnh khiến gương mặt nam tử nhu hòa đi nhiều, nhưng sát khí trên người lại cuồn cuộn, khiến rất ít người dám nhìn thẳng vào khuôn mặt quá mức xinh đẹp nọ.
"Sư huynh, bí cảnh nhiều hiểm nguy. Sư tôn đã dặn, không được kiêu ngạo." Nam tử mang y phục trắng kế bên vội vàng dặn dò. Người này một thân trắng toát, trên mặt cũng mang khăn voan trắng che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi con ngươi trong vắt như thu thủy.
"Sợ gì chứ? Nhất Kiếm Tông chúng ta trong Ngũ đại tông phái vốn đứng hàng đầu. Chẳng lẽ, Nhị sư đệ không tin tưởng vào sư huynh ta sao?" Nam tử y phục đỏ nhếch môi, đuôi mắt phượng quyến rũ cũng nhướng cao, chỉ là ý lạnh trong mắt lại khiến nam tử áo trắng khẽ cúi đầu.
"Khiêm không dám, đại sư huynh." Yến Khiêm rũ mi, ngoan ngoãn đáp lời. Trong lòng lại thầm than thở, đại sư huynh không biết bao giờ mới có khí độ trưởng thành như các đại sư huynh của tông phái khác.
Đại sư huynh của các tông phái đều là đệ tử hạch tâm, là đời tông chủ kế tiếp của các tông phái. Ngày họp gặp mặt hàng năm, đệ tử hạch tâm nào cũng là một bộ dáng ôn hòa uy nghiêm, khiêm tốn trao đổi võ nghệ với nhau.
Chỉ có đại sư huynh nhà mình, Phong Kỳ chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, là đệ tử duy nhất có tu vi Kim đan hậu kỳ trong số các hậu bối đời này, một thân y phục đỏ như lửa, càn rỡ không coi ai ra gì, chế nhạo bốn vị sư huynh khác là một lũ yếu đuối. Nếu không phải e ngại uy thế của Nhất Kiếm Tông, Yến Khiêm chắc chắn bốn vị sư huynh kia sẽ ném sư huynh nhà mình xuống núi để trút bỏ mối hận này.
Phong Kỳ khẽ cười, thanh âm trong trẻo, trong cợt nhả lại lộ ra chút nghiêm túc:
"Vả lại, nếu ta gặp gì bất trắc. Không phải còn có Nhị sư đệ đây sao?"
Yến Khiêm sững sờ, một giọt mồ hôi bất chợt chảy dọc xuống cổ. Giọng nói y có chút khàn khàn, ẩn giấu vẻ căng thẳng: "Sư huynh nói đùa, nếu sư huynh gặp bất trắc, với tu vi của Khiêm cũng không còn toàn mạng."
Phong Kỳ cười cười, giọng nói hạ thấp xuống: "Sư đệ là người thông minh, ta không cần nhiều lời. Về lại tông môn, sư huynh còn nhiều điều cần thỉnh giáo đệ."
Người kiêu ngạo như Phong Kỳ, để mà nói ra hai chữ thỉnh giáo, quả thật nặng hơn trời. Yến Khiêm chậm một nhịp thở, cũng không dám đùa giỡn, lập tức uốn gối quỳ xuống: " Sư huynh thứ tội."
Phong Kỳ nhíu mày, cũng không định ở bí cảnh này làm khó sư đệ nhà mình: "Đứng dậy, có gì nói sau."
"Vâng, cảm tạ sư huynh." Yến Khiếm vâng lời đứng dậy. Khăn voan che đi phần lớn mặt y, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài vẫn ẩn dấu chút rụt rè.
Ngày thường đại sư huynh ngại phiền, mọi việc lớn nhỏ trong tông môn hầu như vứt hết lên vai Yến Khiêm. Phong Kỳ làm người hào phóng, ngại suy nghĩ nhiều, trái ngược với Yến Khiêm luôn chu toàn mọi việc. Nên trong đa số các việc, Phong Kỳ cũng không ngại để Yến Khiêm nhắc nhở mình, sẵn lòng nghe theo lời khuyên của sư đệ. Hai người tuổi tác cũng không cách biệt quá lớn, không quá chú trọng lễ tiết. Nhưng tới lúc Phong Kỳ nghiêm túc lên, Yến Khiêm cũng không khỏi sợ hắn một phép. Dù sao, Phong Kỳ vẫn là đại sư huynh, là người chấp quản môn phái chân chính.
"Yến Khiêm, ngươi là sư đệ mà ta tin tưởng nhất. Cảm tình giữa chúng ta không cần phải nói bằng lời, đừng cảnh giác ta." Phong Kỳ chỉ bỏ lại một câu, rồi quay lưng đi thẳng.
Yến Khiêm sững người, nhỏ nhẹ đáp: "Vâng."
Đi sâu vào thâm cốc, các loại thảo dược thưa thớt dần, không khí lại có vẻ nóng hơn. Đôi mắt lộ ra ngoài của Yến Khiêm lóe lên sự vui vẻ, mục đích của bọn họ lần này là tìm một loại quả tên Viêm Hỏa. Phong Kỳ là đơn linh căn hiếm có, kỳ tài ngàn năm có một, lại là hỏa linh căn. Nếu có được Viêm Hỏa quả, lại luyện chế Viêm Hỏa đan, nói không chừng sẽ trợ giúp sư huynh đột phá Nguyên Anh.
Nguyên Anh dưới trăm tuổi, đảo mắt khắp đại lục hiện giờ sư huynh chắc chắn là người duy nhất. Rõ ràng không phải cho chính mình, Yến Khiêm lại rất hưng phấn. Giống như Phong Kỳ nói, huynh đệ bọn họ cảm tình thâm hậu, nhất mạch liền tâm, vinh dự là cùng hưởng.
Vào sâu hơn nữa, linh khí hỏa nồng đậm. Đối với Phong Kỳ là một loại hưởng thụ, Yến Khiêm lại cảm thấy không khỏe. Vừa vặn, Yến Khiêm là song linh căn một thủy một thổ, thủy rộng thổ hẹp, thủy với hỏa vốn xung khắc, sắc mặt của Yến Khiêm lập tức trắng bệch.
Phong Kỳ ở một bên nhìn thấy, nhẹ giọng: "Đệ ở bên ngoài." Là khẩu khí ra lệnh.
Nhưng Yến Khiêm luôn ngoan ngoãn lúc này lại lắc đầu. Tính tình sư huynh vốn dĩ bừa bãi, Viêm Hỏa chỉ có duy nhất một quả, có chuyện gì xảy ra y cũng sẽ chết theo. Tông môn vốn dĩ đặt rất nhiều kỳ vọng vào sư huynh, Nguyên Anh chân nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử đang ở ngay trước mặt, đời nào y có thể dám lơ là.
Phong Kỳ cũng biết người sư đệ này ngoan cố lên thì trăm con trâu cũng kéo không lại, hắn nhíu mày, rốt cuộc chỉ khẽ lẩm bẩm: "Càng ngày càng không nghe lời."
Yến Khiêm chỉ coi như không nghe thấy.
Rốt cuộc, cũng có thể nhìn thấy Viêm Hỏa quả treo trên một ngọn cây cao. Một con cửu vỹ hồ cao ba thước đứng cạnh bên, hiển nhiên, đây là yêu thú bảo hộ.
Cửu vỹ hồ nhìn thấy bọn họ, lập tức dựng đuôi, gầm gừ. Nó canh Viêm Hỏa quả đã được mấy chục năm, hiển nhiên đã coi quả này thành vật trong túi. Hiện nay có người đánh chủ ý tới, nó lập tức phát động công kích.
"Cửu vỹ hồ bát cấp. Mọi sự nhờ sư huynh." Yến Khiêm nhỏ giọng nói, lập tức phi thân bay lên ngọn cây.
Cửu vỹ hồ lập tức đánh ra một quả cầu lửa về phía Yến Khiêm, lại bị Phong Kỳ phẩy tay, quả cầu lửa bay đi chỗ khác. Ầm một tiếng, một vùng cây cỏ xung quanh bị đốt trơ trụi. Hỏa diễm cao ba trượng, áo bào đỏ rực của Phong Kỳ bay phấp phới, nam nhân cong môi, mắt phượng sắc lạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ thầm thì:
"Đối thủ của ngươi, là ta mà."
Yến Khiêm đứng trước quả tròn đỏ rực, xung quanh tỏa ra hỏa linh lực tinh thần, chậm một nhịp thở. Viêm Hỏa quả đã rất lâu không xuất thế, không phải chưa ai nghĩ tới vào bí cảnh tìm, nhưng ít ai biết được, muốn hái được Viêm Hỏa quả cũng không đơn giản.
Quả nhiên, khi y đυ.ng tay vào Viêm Hỏa quả, một cấm chế lập tức phát động, công kích lập tức bay thẳng về phía y. Trên người của Yến Khiêm có bảo hộ của sư tôn, một chưởng cấp độ Nguyên Anh này đánh vào người lập tức bị hấp thu sạch, trên áo của y không vương một hạt bụi.
Nhưng không chỉ vậy. Yến Khiêm nhắm mắt lại, lúc mở ra, con ngươi đen bóng đã biến thành màu xám nhạt, tóc tán loạn bên da thịt trắng nõn. Viêm Hỏa quả lúc này đột phùng lửa, bốc cháy phừng phực, Yến Khiêm vội vàng phát động linh lực.
Răng rắc hai tiếng, quả đỏ nho nhỏ ấy bị đóng thành băng.
Sách cổ ghi rằng. Muốn hái Viêm Hỏa quả, ngoài phải hứng chịu công kích của cấm chế, còn cần băng của hàn cốc vạn năm lưu trữ. Nếu không, Viêm Hỏa quả sẽ tự động cháy thành tro.
Băng của hàn cốc vạn năm so với Viêm Hỏa quả cũng quý hiếm có như nhau, đó là lý do phải mấy triệu năm rồi giới tu chân chưa từng thấy Viêm Hỏa quả xuất hiện.
Yến Khiêm cầm Viêm Hỏa quả trên tay, nhợt nhạt cười. Nếu không phải trùng hợp y có băng linh căn...
Phong Kỳ nếu đứng bên cạnh lúc này, chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc. Không biết sư đệ vốn dĩ thủy thổ linh căn của mình từ lúc nào đã biến thành băng linh căn.
Yến Khiêm nhấp nhấp môi, y cho rằng sư huynh đã biết gì đấy, nhưng cũng không muốn tự hỏi sâu thêm. Cơn thịnh nộ của sư huynh, đến sư tôn còn phải e ngại, thì chắc chắn y không gánh chịu được.
Y cầm Viêm Hỏa quả trên tay, định quay đầu đi tìm sư huynh của mình.
Lúc này, có một đạo công kích từ đâu bắn tới, Viêm Hỏa quả lăn xuống đất. Con ngươi Yến Khiêm co rụt, y vội vàng định lượm lên, Viêm Hỏa quả đã bị một người khác lấy đi.
Không biết từ lúc, xung quanh Yến Khiêm đã bị vây kín người. Là người của Lan Nhược Tông, môn phái xếp thứ hai trong ngũ đại tông phái.
"Ồ, may mắn. Viêm Hỏa quả lại từ trên trời rơi xuống."
"Trả lại cho ta." Hiếm thấy, vẻ ôn hòa mọi khi của Yến Khiêm đã hoàn toàn biến mất. Khăn voan che hết mọi biểu tình của y, nhưng con ngươi trong suốt như thu thủy kia đã mơ hồ lộ ra sát ý.
"Ai đây? Tùy tùng của Phong Kỳ sao?" Người đối diện ngạo nghễ cười, đám người xung quanh cũng lập tức cười vang.
"Thế hệ này của Nhất Kiếm Tông cũng chỉ mỗi Phong Kỳ có thực lực. Đám sư đệ các ngươi cũng không đáng bàn tới, lại suốt ngày rêu rao tông phái hạng nhất. Ngươi, nhị sư huynh của Nhất Kiếm Tông, tu vi chỉ vỏn vẹn kim đan sơ kỳ, cũng dám cùng Lan Nhược Tông chúng ta ra oai."
"Nhị sư huynh, đừng chấp nhặt với hắn. Người này chỉ dựa vào Phong Kỳ, suốt ngày lẽo đẽo bám sau đại sư huynh, ai nấy đều gọi hắn là tùy tùng."
"Suốt ngày đeo mặt nạ, chắc chắn là dung mạo quá xấu không dám nhìn người."
Đám người từng câu từng câu nói ra, Yến Khiêm không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Viêm Hỏa quả đang nằm trong tay tên kia. Vật này là thứ y và tông môn trăm cầu vạn cầu, không thể để mất đi trước mắt. Kể cả có là để lộ tu vi...
Yến Khiêm nắm chặt tay, hàn khí xung quanh thân thể không ngừng dâng lên. Kẻ đối diện có tu vi kim đan trung kì, nhưng chưa ổn định, chắc hẳn vừa mới đột phá. Trước giờ, y vốn dĩ chỉ thể hiện ra ngoài tu vi của mình là kim đan sơ kỳ. Nhưng thực chất, đó đã là chuyện của rất lâu về trước.
Người đối diện cũng mơ hồ cảm nhận sát khí, cười khẩy: "Muốn chết sao? Ta thành toàn cho ngươi. Dù sao trong bí cảnh này, Nhất Kiếm Tông có biết là ta ra tay cũng không làm gì được. Ngươi muốn lý do mình chết là gì đây? Yêu thú phát điên công kích thì sao nào?"
Nói rồi, người nọ đánh thẳng tới. Yến Khiêm đứng thẳng, cũng phát động linh lực trong cơ thể, hai tay y nắm chặt, vụn băng lóe tóe trong không khí.
Đột nhiên, Yến Khiêm lại cảm nhận được khí tức của sư huynh đến gần. Trong lòng y lập tức run rẩy, linh khí quanh thân lập tức biến mất, hứng trọn một đòn công kích vào ngực.
Yến Khiêm bị đánh bay ra, đập thẳng vào ngọn cây, phun ra một bụng máu. Khăn voan che mặt cũng bị xung lực làm cho bay mất.
"Yến Khiêm!" Phong Kỳ lập tức phi thân lại gần, thần sắc vừa lo lắng vừa tức giận.
Yến Khiêm ho ra từng ngụm máu, thều thào: "Sư huynh... Khiêm không sao, Viêm Hỏa quả."
Người của Lan Nhược Tông thấy Phong Kỳ tới, vội vàng phi thân định bỏ chạy. Phong Kỳ liếc mắt nhìn, đôi mắt phượng ngập tràn lửa giận, không khí xung quanh bị hỏa khí từ hắn toát ra nóng cháy. Phong Kỳ đã là Kim đan hậu kỳ đỉnh, gần như nửa Nguyên anh, khí áp quanh thân y toát ra, đủ để làm cho đám người Lan Nhược Tông bị đóng đinh tại chỗ. Uy áp lớn mạnh đến từ thực lực tuyệt đối khiến cho bọn họ sợ hãi từ tận sâu thẳm đáy lòng, thở cũng không thở nổi, nói chi đến chạy.
"Yến Khiêm, không sao chứ? Đứng dậy được không?" Phong Kỳ cúi người, đưa tay nâng sư đệ của mình. Hơi thở của Yến Khiêm yếu ớt, khóe môi vẫn còn vương dòng máu đỏ. Nhưng lúc y ngước mặt lên, làm cho toàn bộ người đứng quanh đây đều sững sờ.
Trong tu chân giới, ai nấy đều bảo rằng Nhị đệ tử của Nhất Kiếm Tông dung mạo quá dọa người, nên đi đâu cũng phải mang khăn voan che mặt.
Nhưng lúc này nhìn rõ dung mạo của Yến Khiêm, đời nào dính dáng tới chữ xấu. Nếu nói Phong Kỳ là vẻ đẹp tuyệt mĩ đến mức diễm lệ, Yến Khiêm lại đẹp tới mức khó mà nhìn thẳng. Thật khó để dùng từ ngữ nào miêu tả.
Tu chân giới hấp thu linh khí từ trời đất, dung mạo của ai cũng đều dễ nhìn. Nhưng Yến Khiêm lại tựa như một vị thần tiên, làn da trắng gần như trong suốt, ngũ quan trên mặt tuấn mỹ tựa như một vị thần tỉ mỉ điêu khắc ra. Lúc này khóe môi dính dòng máu đỏ thẫm, lại càng thêm câu tâm đoạt phách.
Phong Kỳ dù đã sớm biết rõ dung mạo nhị sư đệ nhà mình, lúc này cũng sững sờ một lúc. Khuôn mặt này mang uy lực quá lớn, từ nhỏ Yến Khiêm vì nhan sắc phấn điêu ngọc mài này mà gặp không ít trắc trở, quá nhiều sư muội sư tỷ trong tông môn chết mê chết mệt vì y, khiến cho sư tôn đành phải bắt Yến Khiêm mang khăn voan che đi dung mạo này.
Phong Kỳ cũng đẹp, nhưng tính tình hắn kiêu ngạo lãnh đạm, ai tới gần đều bị cái tính tình trời ơi đất hỡi của hắn dọa chạy. Tính của Yến Khiêm lại quá mức ôn hòa, cả sư tôn và Phong Kỳ đều lo lắng y bị nữ đệ tử bên ngoài bắt nạt. Thế nên, Yến Khiêm mang khăn voan cả ngày, lúc này nhìn lại, Phong Kỳ e ngại cho rằng dung mạo của Yến Khiêm lúc lớn tuổi hơn cũng tăng hơn bội phần. Đến cả Phong Kỳ cũng bị sức ảnh hưởng của khuôn mặt này làm chậm một nhịp thở.
Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa. Với dung nhan này mà để lộ ra bên ngoài, không biết sẽ mang đến bao nhiêu sóng gió cho tu chân giới.
Phong Kỳ quay đầu nhìn đám người Lan Nhược Tông đã sững sờ nguyên đám, bỗng lo lắng đại môn Nhất Kiếm Tông trong thời gian tới sẽ bị dẫm đạp thê thảm.
Yến Khiêm cũng không biết mình đã gây ra sóng gió gì, cả lục phủ ngũ tạng y đều bị đảo lộn, đau tới mức hít thở khó khăn. Nhưng tu vi của y cao, không tới mức ảnh hưởng tới tính mạng, dưỡng thương dăm ba bữa là được. Dựa trên người sư huynh, nhưng vẫn còn bận tâm đến Viêm Hỏa quả:
"Sư huynh, Viêm Hỏa quả."
Phong Kỳ đưa tay kiểm ra mạch môn của y, hiểu rõ y không có chuyện gì. Đáy mắt hắn lóe ra hàn ý, giơ tay lên, không chút lưu tình cho nhị sư đệ đang trọng thương một cái tát.
Yến Khiêm bị đánh ngã xuống đất, khóe môi lại lần nữa chảy ra máu, một bên má trắng nõn in đậm năm dấu ngón tay đỏ thẫm. Y sững người, run run gọi: "Sư huynh?"
Không khí xung quanh ngưng trọng. Người của Lan Nhược Tông cũng không hiểu chuyện gì, chỉ đành im thin thít. Lời đồn Phong Kỳ chân nhân yêu thương nhị sư đệ như đệ đệ ruột coi bộ không đúng lắm.
Phong Kỳ đứng nhìn trên cao, nhìn gương mặt quá mức đẹp đẽ của sư đệ in ngón tay của mình, cũng không nảy sinh chút thương tiếc nào, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn chết lắm sao?"
Yến Khiêm nhấp nhấp môi, nhỏ giọng: "Sư huynh nói gì, Khiêm không..."
"Câm mồm."
Yến Khiêm lập tức im thin thít.
"Để đám ô hợp này bắt nạt, ngươi muốn giả vờ tới chừng nào?" Phong Kỳ không kìm được cơn tức, hắn gϊếŧ xong yêu thú bát cấp, lúc quay về lại thấy sư đệ mình bị người ta bắt nạt. Quan trọng nhất là, tên tiểu tử này không chống trả!
Giả vờ tới nghiện, mạng sống cũng không cần rồi?
Yến Khiêm chấn động, ngước mắt lên: "Sư huynh..."
"Ngươi đã sớm đạt tới kim đan hậu kỳ đỉnh, cho rằng ta không biết?"