Chương 7-3: Bạch gia

"Kèn của em đâu rồi?"

Nghe Bạch Quân đột nhiên cất tiếng hỏi, Bạch Kinh lập tức có chút chột dạ. Cậu nhìn anh một lúc, không nói gì.

Bởi cậu biết, nói dối anh thì không chỉ cậu, mà cả anh hai cũng sẽ phải gánh chung tội.

"Đừng nói dối anh làm gì."

Nghe anh cả nói vậy, Bạch Kinh lập tức hiểu. Anh đã biết tất cả mọi chuyện.

Ở cái đất Thượng cảng này, có chuyện lớn chuyện nhỏ gì mà qua được mắt anh đâu. Ở đâu cũng có tai mắt của nhà họ Bạch, cậu cũng đã sớm quen.

"Anh hai bắt em đập..."

Nhìn đôi mày của anh cả nhíu lại, cậu vội vàng bổ sung thêm:

"Nhưng mà, nhưng mà anh hai nói sẽ sửa lại nó giúp em."

Bạch Quân phất tay, ra hiệu cậu đi chỗ khác. Bạch Kinh nhìn anh cả, biết rằng cậu có nói thêm cũng không có tác dụng gì, đành phải quay về phòng.

Lát sau, đã thấy xe của anh cả rời khỏi nhà. Cậu im lặng nhìn trời, thầm cầu nguyện cho anh hai qua được cửa ải này.

••

Lúc Bạch Đình trở về phòng riêng, Bạch Quân đã ngồi sẵn ở đấy. Hắn sững người một lúc, rồi chậm rãi cúi người:

"Anh cả."

"Ừ. Quỳ xuống đấy."

Giọng của Bạch Quân rất đỗi lạnh nhạt, trên gương mặt điển trai không biểu lộ sắc thái gì. Đôi mắt của anh là mắt hoa đào, lúc cười lên sẽ cong cong mi mắt, đẹp đẽ như một ngọn gió xuân.

Chỉ tiếc, Bạch Đình rất ít khi nhìn thấy anh cười với mình, đôi lần hiếm hoi nhìn thấy là vì anh cười với Bạch Kinh.

Bạch Đình rũ mi mắt, hạ người quỳ xuống, cách chân anh một khoảng xa. Trên người hắn vẫn còn đẫm mồ hôi do huấn luyện, lúc này lại cảm thấy cả người lạnh toát.

Mỗi lần anh cả tìm đến hắn, đều không phải chuyện tốt. May thì nằm trên giường một tuần, còn xui thì một tháng.

Dù cho Bạch Đình luôn cảm thấy mình đã quá quen với đau đớn, da thịt quanh năm rèn luyện trong khói sương đã trở nên chai lì. Nhưng đối mặt với roi của anh cả, lần nào cũng làm hắn đau đến chết đi sống lại, không sợ thì cũng phải e dè nhiều phần.

Bạch Quân tiến tới, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với hắn. Bạch Đình cụp mi, không dám đối diện với anh. Đôi mắt của người cầm quyền lâu năm quá đỗi khϊếp người, còn sắc bén hơn cả người quân nhân là hắn.

Ở đất Thượng cảng, không nói ngoa khi Bạch Quân là người nắm quyền lớn nhất. Là người đàn ông tiếp quản sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Bạch, cũng là người cao quý nhất Thượng cảng này.

Vậy nên có sợ anh, cũng không phải là điều gì mất mặt.

"Ngẩng mặt lên. Không phải dạy bảo em trai trước mặt mọi người uy phong lắm sao?"

Bạch Đình nhấp nhấp môi, ngẩng mặt lên nhìn anh. Đôi mắt của anh nhìn hắn không có chút độ ấm nào, trông rất đỗi lạnh nhạt, không hề giống ánh mắt khi nhìn Bạch Kinh.

Đôi lúc, cũng làm hắn thừa nhận mình ghen tị.

"Không phải là điều anh muốn sao?"

Hắn thấy chết không sờn, nhìn thẳng anh mà nói ra cậu này.

Không ngoài dự đoán, bên má phải lập tức đón nhận một cái tát. Lực đạo mạnh tới mức hắn ngã xuống đất, bên môi lập tức cảm nhận được vị tanh của máu tươi. Bạch Đình cười khổ, lại lần nữa nhấc người quỳ dậy, nhỏ giọng nói:

"Em lỡ lời, anh cả đừng giận."

"Đó là món quà mẹ để lại cho Bạch Kinh. Dù có muốn không chừa mặt mũi cho em ấy, cũng phải nghĩ đến mẹ."

Bạch Quân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống. Bạch Đình chỉ nhìn thấy đôi giày da của anh, cùng đôi ống quần thẳng thớm. Có một giây xuất thần, hắn chợt nghĩ, hình như mọi năm gần đây đều là hình ảnh này.

Anh đứng, hắn quỳ. Anh dạy bảo, hắn nghe. Anh đánh, hắn chịu.

Đã rất lâu rồi, anh cả chưa từng ôm hắn.

"Không phải anh cũng bắt em đập đồng hồ sao?"

Bạch Đình nhếch môi, khẽ khàng đáp. Món quà ấy đối với hắn, cũng quý trọng không khác gì kèn harmonica của Bạch Kinh. Là món quà của người thương dành cho hắn, là thứ hắn yêu quý hết mực. Anh bắt hắn đập xuống đất, thuỷ tinh vỡ tan thành từng mảnh, cứa vào trong tim hắn những nỗi ứa đau.

"Em đang so sánh quà của mẹ với một kĩ nữ?" Bạch Quân trầm giọng hỏi, rõ ràng, anh đã nổi giận tới nơi.

Bạch Đình nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được cao giọng đáp trả:

"Cô ấy không phải kĩ nữ!"

Phải kể lại từ chuyện xưa năm nào, Bạch Đình theo bạn bè đi dạo lầu xanh, rồi phải lòng cô nàng ở đấy. Nàng là đầu bảng ở lầu xanh, chỉ bán nghệ không bán thân, một tay đàn nghệ điêu luyện, câu mất hồn Bạch Đình đi mất.

Hắn ngây ngô đem trọn lòng mình cho nàng, hứa hẹn sẽ chuộc nàng đem về nhà làm vợ. Nhưng hắn quá ngây thơ, một đại gia tộc như nhà họ Bạch làm sao có thể chấp nhận cho hắn cưới một cô nương ở lầu xanh. Dù hắn có giải thích trăm ngàn lần, Bạch Quân cũng không thèm nghe vào câu chỉ bán nghệ không bán thân ấy. Anh cho rằng ấy là xuất thân không trong sạch.

"Nếu còn quả quyết trái lệnh anh thì cút khỏi nhà."

Bạch Quân nói vậy, và Bạch Đình cút thật. Hắn giận dỗi mà nhập ngũ, muốn tự mình có sự nghiệp riêng, muốn chứng minh bản thân, và cũng muốn tự tìm kiếm năng lực để cưới người mình yêu thích.

"Cãi một câu nữa xem?"

Nghe Bạch Quân nói vậy, bao nhiêu can đảm của Bạch Đình lập tức biến sạch. Hắn lại lần nữa rũ mi mắt, không đáp lời anh.

"Ra ngoài quỳ đi."

Giọng Bạch Quân rất nhẹ, nhưng lại như một đòn nặng đánh thẳng vào lòng hắn. Bạch Đình ngẩng phắt đầu, không tin được mà nhìn chằm chằm anh.

Bên ngoài còn rất nhiều lính đứng canh, những học viên vẫn còn lản tản ở xung quanh.

Dù anh đánh hắn rất nặng, cũng chưa bao giờ không chừa mặt mũi cho hắn tới mức này.

"Anh cả..."

Bạch Đình khàn khàn gọi, trong giọng nói đã ẩn chứa sự van nài.

"Sao vậy? Thiếu tá Bạch bây giờ uy danh to lớn quá, không để lời của anh cả vào tai rồi?"

Bạch Đình im lặng nhắm nghiền mắt, biết rõ mình không thể gợi được một tia thương xót của anh.

Lúc bước ra cửa, một người quân nhân đã vội chạy lại hỏi:

"Thiếu tá cần gì sao?"

Nói xong, người kia rõ ràng dừng một chút. Bởi dấu bàn tay đỏ bừng in đậm trên má của Bạch Đình vẫn còn rất rõ ràng.

Bạch Đình lắc đầu, phẩy phẩy tay. Hắn hoàn toàn có thể ra lệnh cho toàn bộ người xung quanh tránh khỏi chỗ này, nhưng hắn biết điều anh muốn hắn nhận là sự nhục nhã.

Thế nên, có cho thêm mười cái gan hắn cũng không dám làm. Những gì anh cả phạt, hắn chỉ có thể nhận.

Cứ thế, vị quân nhân kia trơ mắt nhìn Bạch Đình bước thẳng ra sân. Dưới cái nắng chang chang ban trưa, uốn gối quỳ xuống.

Tấm lưng vững chãi thẳng tắp, Bạch Đình nhắm nghiền mắt, cố giữ cho thân thể thẳng nhất có thể, như muốn giữ lại chút tôn nghiêm sau cuối của mình.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, Bạch Đình cảm nhận được cái nắng trước mặt đã bị che bớt, liền mở mắt ra. Anh cả đứng trước mặt hắn, vẫn không để lộ ra biểu cảm gì, anh chỉ khẽ khàng hỏi:

"Biết sai chưa?"

Bạch Đình nhấp môi, hắn không thấy mình sai, nhưng cũng không dám ngang nhiên chống đối.

Rõ ràng là anh ném Bạch Kinh vào quân của hắn, rõ ràng là anh muốn hắn đuổi em về.

Hắn có một ngàn lời nói, nhưng không dám thốt lên thành lời. Từ bé đã bị anh dạy dỗ quá tàn nhẫn, Bạch Đình có bướng bỉnh tới đâu, trước mặt anh vẫn phải sợ một phép.

"Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Bạch Kinh dù ít dù nhiều cũng là cậu út nhà họ Bạch. Em bắt nó đập kèn, còn định lột quần nó ra đánh, định ném mặt mũi nhà họ Bạch đi?"

Thấy hắn không tiếp lời, Bạch Quân cũng không để ý, chỉ chậm rãi nói tiếp.

Bạch Đình ngẩng cao đầu, đối diện với anh, nhỏ giọng:

"Đó là luật lệ trong quân."

"À, luật lệ." Bạch Quân gật gù.

Bạch Đình ngay lập tức cảm nhận được cơn rùng mình tràn khắp cơ thể. Hắn nhìn thấy anh tháo thắt lưng của mình xuống, nhẹ giọng bảo:

"Vậy mời thiếu tá Bạch cởϊ qυầи xuống, ngay tại đây chịu phạt đi."

Rõ ràng là ban trưa nắng nóng, nhưng Bạch Đình chỉ cảm thấy rét run lan tràn khắp cơ thể. Hắn biết rõ, khác với lời đe doạ của hắn với Bạch Kinh, anh cả nói được thì làm được.

Anh không bao giờ nói cho vui, anh bảo muốn hắn chịu phạt ở đây, hoàn toàn là lời nghiêm túc.

Bạch Đình có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đặt lên người hắn. Thiếu tá Bạch uy danh phiên vũ, nắm quyền tuyệt đối trong đại quân giờ đây đang phải quỳ ở ngay giữa sân, đối diện với anh cả nghe dạy bảo. Đoán chừng bây giờ những lời này đã truyền đi khắp quân rồi.

Nếu còn bị phạt đòn ở đây, có lẽ hắn nên tự tử cho lành.

Anh hoàn toàn không định chừa chút mặt mũi nào lại cho hắn.

Bạch Đình nhắm mắt, cúi người đặt tay xuống đất, rồi từ từ hạ đầu xuống úp lên hai tay. Hắn hành đại lễ, quỳ sát xuống đất, run giọng:

"Anh cả, xin anh..."

"Anh muốn đánh chết em cũng được, xin anh cho em vào phòng chịu phạt."