Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Đời

Chương 7-1: Bạch gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng chuông vang lên inh ỏi trong đêm khuya vắng lặng, va đập vào các mảnh tường cũ nát, nghe vào tai những chàng trai đang chìm sâu trong giấc ngủ như là tiếng còi báo tử.

Các thiếu niên ngay lập tức bật dậy, lặng im mặc từng lớp quân phục lên, chỉnh tề, đều tăm tắp. Trên mặt bọn họ vẫn còn vương nét buồn ngủ, sự mơ màng hiện rõ trong đôi mắt, nhưng cũng ẩn ẩn một chút lo sợ.

Chuông giữa đêm, không bao giờ là chuyện tốt.

Rất nhanh, bên ngoài sân tập đã tập hợp những hàng ngang thẳng đều. Những quân nhân trẻ tuổi đứng thẳng, chắp tay sau lưng, hai chân ngang vai, tư thế chuẩn mực chờ lệnh. Dù cho là ban đêm giá lạnh, cũng không mảy may dịch chuyển thân thể, nghiêm túc thẳng tắp như cây tùng.

Chỉ là, những giọt mồ hôi nhỏ đã lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt của các chàng trai trẻ.

Chỉ huy đứng trước mặt còn rất trẻ, chỉ cỡ khoảng hai lăm. Nhưng quân hàm Thiếu tá thông qua một ngôi sao một gạch trên vai không thể khinh thường. Rất ít người có thể leo lên vị trí cao này ở độ tuổi như vậy, có lẽ là một phần do gia thế lớn, nhưng năng lực của anh ta cũng không thể khinh thường.

Thiếu tá Bạch Đình, cậu hai của nhà họ Bạch danh tiếng lừng lẫy, cũng là quan chỉ huy kiêm huấn luyện viên đại đội 16. Nổi danh là huấn luyện viên ma quỷ, lính mới trong tay anh ta không chết thì cũng bị lột một tầng da. Nhưng chỉ cần qua một khoá huấn luyện, sẽ trở thành quân nhân chân chính.

Được phân tới đại đội 16, thật lòng, dù có mong chờ, nhưng với các thiếu niên thì e dè và lo sợ vẫn chiếm hàng đầu.

Nhất là khi Bạch Đình đứng trước mặt, tư thế quân đội cũng nghiêm chỉnh không khác gì họ, thậm chí thân thể còn thẳng hơn một phần. Gương mặt hắn không biểu lộ tâm tình gì, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người một. Trong đêm đông, như là ánh nhìn của một loài thú dữ chăm chú ngắm nghía con mồi, làm người ta không rét mà run.

Bọn họ không biết vị Thiếu tá này nửa đêm dựng bọn họ ra đây làm gì, tất nhiên không thể ngắm nhìn mà thôi. Bất giác, các loại suy đoán khủng khϊếp hiện lên.

Ở một nơi đồi núi hoang vắng ven thành thị thế này, chạy vài vòng vào giữa đêm cũng không phải điều gì phi lý với hắn.

Bọn họ đã từng nghe nói nhiều hình thức huấn luyện ghê gớm hơn nhiều, tất cả đều xuất phát từ tay Bạch Đình. Mà các hình phạt khi không hoàn thành huấn luyện lại các khủng khϊếp hơn, xử phạt huấn luyện gấp bội không nói, các hình phạt thể xác nghe thấy mà rùng mình. Nghe bảo, Bạch Đình từng lột trần một người treo lên cây, thẳng tay mà cầm roi đánh, đánh tới khi người nọ chỉ còn một hơi thở.

Mà lý do chỉ vì quân nhân nọ không phục các hình thức huấn luyện hắn đưa ra. Lúc ấy, quân hàm của Bạch Đình chỉ mới là Thiếu uý, đã có những thủ đoạn ghê gớm đến vậy, nhưng tuyệt nhiên, không ai dám lên tiếng. Các cấp trên cũng không thả ra một tiếng gió nào về việc xử phạt Bạch Đình làm càn trong quân ngũ, chỉ bảo rằng hắn có quyền tự ý định đoạt tất cả cấp dưới của mình.

Tất nhiên, không thể kể tới thế lực đứng đằng sau Bạch Đình. Gia thế nhà họ Bạch ở Thượng cảng, nói không ngoa thì là một con quái vật khổng lồ. Với quyền nắm giữ tuyệt đối các cảng biển, đường giao lưu hàng hoá trên biển đã bị bọn họ chiếm giữ độc quyền, các gia tộc khác chỉ có thể nhận lấy một miếng con con.

Ở cái đất Thượng cảng này, đến cả Tổng tư lệnh đối mặt với gia chủ Bạch Quân - anh cả của Bạch Đình cũng phải bày ra tư thái khiêm nhường. Thì việc cậu hai nhà họ Bạch có quậy loạn lên trong quân đội, cũng không ai dám hó hé gì.

Các thiếu niên trước khi nhập ngũ đã nghe đủ mọi lời đồn. Thế nên, khi đứng trước Bạch Đình, tất cả đều im phăng phắc, cả hơi thở cũng đè nhẹ vài phần, sợ hắn chú ý tới mình.

Bạch Đình khẽ nâng mi, mi mắt hắn mỏng, lại là mắt một mí, đôi con ngươi sâu thẳm đầy lạnh nhạt. Lúc nhìn chằm chằm vào một người, loại áp bức ấy khiến bất kì ai cũng phải cúi đầu.

Các huấn luyện viên khác cũng nghiêm túc đứng sau lưng hắn, kính khẩn chờ lệnh.

Đôi môi của Bạch Đình khẽ mở, thốt ra vài âm tiết nhẹ nhàng: "Kiểm tra quân trang."

Các thiếu niên không nhịn được run lên một chút, nhưng cũng không mấy hoảng loạn. Biết rõ thủ đoạn của Bạch Đình, không ai trong số họ dám cả gan vi phạm luật lệ, trong quân trang chỉ vỏn vẹn một bộ phân phục cùng lương khô và nước.

Nhưng hiển nhiên, khi đã kiểm tra thì chắc chắn có vấn đề.

Một cái kèn harmonica rất nhanh được đưa đến trước mặt Bạch Đình. Anh rũ mi, không biểu lộ cảm xúc gì. Anh xuất thân từ đại gia tộc, tất nhiên cũng hiểu rõ, cái kèn tinh xảo đến từ phương tây này, không phải đồ vật mà những đứa trẻ nhà bình thường có được.

"Cái kèn này của ai?" Một vị huấn luyện viên cất cao giọng hỏi.

"Của tôi." Một thiếu niên mặc quân phục gọn gàng tiến lên phía trước. Thú thật, nhìn cậu ta không giống quân nhân lắm. Những thiếu niên nhập ngũ đi lên từ vị trí thấp nhất đa phần là con nhà nghèo, bắt đầu với không có quân hàm nào trên vai, bộ dáng ai cũng đen nhẻm, cơ bắp căng chặt ẩn dấu sau lớp áo, tay chân thô ráp. Ấy là dáng vẻ của con nhà nghèo lao động tay chân mà lớn lên, mang một chí lớn hăm hở nhập ngũ.

Còn những người xuất thân từ gia tộc lớn như Bạch Đình, bước chân vô quân ngũ ngay lập tức được phong Đại sĩ.

Nhưng cậu trai trước mắt này, hiển nhiên là loại đầu. Nhưng cậu ta không có bộ dạng giống con nhà nghèo chút nào, làn da trắng nõn, gương mặt tuấn tú góc cạnh, mái tóc không cắt sát mà vẫn chừa lại một phần mái. Thân thể thon dài thẳng tắp, dù tư thái chuẩn quân nhân nhưng lại mang tới loại cảm giác thiếu gia nhà giàu tao nhã.

Bạch Đình cầm lấy cái kèn, sải bước dài tới trước mặt cậu trai, mặt đối mặt.

Dáng người Bạch Đình rất cao, hơn cậu trai kia hẳn một cái đầu, hắn dùng loại ánh mắt sắc bén bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, khiến bất kì ai đối diện cũng phải cam nguyện gục đầu, phục tùng dưới người hắn.

Nhưng hiển nhiên cậu trai kia không hề e sợ, cậu ngẩng cao đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện với Bạch Đình. Khiến bất kì ai có mặt ở đây đều thầm hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thán cậu chàng này thật lớn mật.

Vài huấn luyện viên lắc đầu, người cuối cùng dám ngẩng đầu đối mặt với Bạch Đình kiểu đó, bây giờ đã sớm bị đòn roi dạy bảo đến ngoan như chim cút.

Ấy vậy mà, trông Bạch Đình lại không có vẻ gì là tức giận. Nhìn cậu chàng trước mặt thẳng thắn đối diện nhìn mình, hắn chỉ khẽ hỏi:

"Có biết không được mang kèn vào quân đội không?"

"Biết, thưa chỉ huy." Cậu trai khẽ khàng đáp lại.

"Ừ, biết tại sao vẫn làm?" Bạch Đình nhướng mày, trầm giọng đi một chút. Khiến cho tất cả những người đứng đây đều thầm run rẩy, mặc niệm cho cậu chàng ấy một chút.

Cậu trai không trả lời, vẫn dùng loại ánh mắt ấy ngang nhiên nhìn Bạch Đình. Trong con ngươi đen bóng nọ, hắn thấy được vẻ bướng bỉnh quật cường.

Một vị huấn luyện viên tiến lên phía trước, giơ tay cho cậu chàng một bạt tai.

Tiếng "chát" chói tai trong đêm vắng lặng rất vang, khuôn mặt của cậu trai bị đánh lệch sang một bên, bên má lập tức đỏ bừng.

Đôi mày của Bạch Đình lập tức nhíu lại.

"Hỗn láo, chỉ huy hỏi sao không đáp lời?" Vị huấn luyện viên kia cao giọng trách móc.

Cậu trai sau một lúc sững sờ đã quay mặt lại, mím mím môi, vẫn lặng yên không đáp trả. Vị huấn luyện viên nọ tức giận, lại lần nữa giơ cao tay lên, cậu trai khẽ khàng nhắm mắt lại.

Lại một tiếng "chát" chói tai vang lên, lần này âm thanh còn lớn hơn gấp bội phần. Nhưng cậu trai không cảm thấy đau đớn, lúc cậu mở mắt ra, thấy vị huấn luyện viên trước mặt đã ngã lăn xuống đất.

Các huấn luyện viên cùng đám quân nhân trẻ tuổi đều sững người.

Người ra tay hiển nhiên là Bạch Đình.

"Tôi có cho phép cậu ra tay sao?" Chất giọng hắn không lớn, không vang, không tức giận, nhưng vẫn đủ để vị huấn luyện viên kia run rẩy. Bị đánh trước mặt vô số học viên, nhưng một chút tức giận hắn cũng không mảy may dám có.

Hắn ta vội vàng bò lên từ dưới đất, mặc kệ dòng máu chảy dọc từ khoé môi, nghiêm cẩn cúi thấp người, nhỏ giọng:

"Xin lỗi chỉ huy, tôi đi quá giới hạn."

"Cút sang một bên."

Bạch Đình dứt lời, lại quay qua nhìn cậu trai trước mặt một lần nữa. Nhìn cậu ta vẫn không có vẻ gì sẽ mở miệng, hắn trầm giọng:

"Nói cho cậu ta biết, đem đồ trái quy định vào quân đội sẽ bị phạt thế nào."

Một vị huấn luyện viên khác lập tức đáp lời: "Thưa chỉ huy, tịch thu món đồ. Phạt roi năm mươi, hít đất một trăm, nhảy cóc một trăm, không được ăn cơm một ngày."

Bạch Đình nhếch môi, khẽ khàng hỏi: "Nghe rõ rồi sao?"

Cậu trai trước mặt mím chặt môi, vẫn mặc nhiên duy trì sự im lặng.

Các học viên cũng như các huấn luyện viên xung quanh ngay lập tức cảm nhận được, Bạch Đình đối với cậu trai này, tựa hồ có chút dung túng?

Nếu là người khác dám không đáp lời Bạch Đình, đã sớm bị vả nát miệng. Đâu ra cái kiểu cứ tái phạm hết lần này đến lần khác. Nhưng không một ai trong số họ dám nói ra, chỉ một mực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

"Cậu mới nhập ngũ, tôi cũng không làm khó cậu. Các hình phạt đằng sau coi như miễn. Nhưng cái kèn này, bây giờ, trước mặt mọi người, cậu phải..."

Bạch Đình kéo dài giọng.

Cậu trai lập tức bất an ngẩng đầu nhìn Bạch Đình.

Đôi môi mỏng của hắn mấp máy, thốt ra vài từ cuối lạnh như băng:

"Đập nát nó."

Cậu trai sững người, sau đấy lập tức lắc đầu, quả quyết đáp: "Không, không được!"

"Cậu muốn kháng lệnh?" Giọng nói của Bạch Đình trầm trầm, khí thế uy nghiêm trên người hắn toả ra, khiến mọi người âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Kháng lệnh là tội nghiêm trọng trong quân ngũ, hình phạt có thể lên đến mức tử hình. Bạch Đình dùng từ này, lập tức đánh tan mớ suy nghĩ dung túng cậu trai của các học viên xung quanh.

"Tôi có thể chịu bất cứ hình phạt nào khác. Xin chỉ huy, đừng bắt tôi phải đập nó."

Cậu trai nhỏ giọng khẩn khoản, trong đôi mắt toàn là van nài. Cái kèn này là vật bất ly thân, là thứ rất quan trọng với cậu.

Bạch Đình im lặng một lúc, rồi hắn ta mới gật đầu:

"Được, vậy thì trước tiên bắt đầu với năm mươi roi."

Cậu trai vội vàng gật đầu chấp thuận, dù sao thì với cậu, phạt roi vẫn nhẹ hơn cái việc đập kèn này nhiều.

Nhưng chưa đợi cậu vội mừng vui, mấy thanh âm tiếp theo của Bạch Đình đã xối một chậu nước lạnh vào thẳng mặt cậu.

"Cởϊ qυầи, ngay tại đây chịu phạt."

Cậu mở to mắt, run giọng gọi: "Chỉ huy..."

Bạch Đình giơ tay ra, một vị huấn luyện viên vội đặt thắt lưng da vào tay hắn. Hắn dùng thắt lưng chỉ thẳng vào mặt cậu trai, uy nghiêm nói:

"Đây là luật lệ trong quân. Cởi!" Chữ cuối, hắn nâng giọng lên, khiến tim của bất cứ ai có mặt ở đây đều treo lên cành cao.

"Nếu không cởi, sẽ có người giúp cậu." Bạch Đình nghiêng người nhìn ra sau, ra lệnh.

"Giúp cậu ta."

Hai huấn luyện lập tức vâng lệnh, đi tới đè cậu trai xuống đất, bàn tay với ra sau lưng quần, tháo thắt lưng của cậu.

Cậu trai không dãy dụa được, bị đè chặt cứng như con cá nằm trên thớt. Lần đầu cậu cảm nhận được sự tàn khốc trong quân đội, con người khi đứng trước quân lệnh nhỏ bé như một con kiến, số phận chỉ có thể tuỳ ý bị định đoạt, không thể vùng vẫy, không thể phản kháng.

Ngay lúc sắp bị lột quần, cậu nhắm nghiền mắt, giọng nói run rẩy, nhỏ xíu, nhưng trong đêm vắng lặng vẫn rất vang, ai cũng nghe rõ ràng.

Cậu nói: "Anh hai, xin anh..."
« Chương TrướcChương Tiếp »