Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Đời

Chương 5-3: Ngôi sao

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nằm sấp xuống."

Alex không tiếp tục nói thêm một câu nào, gọn gẽ đứng dậy bước tới cạnh ghế, khẽ khàng nằm xuống. Bàn tay thon dài với khớp ngón tay trắng trẻo víu lấy mặt da ghế sofa, hít vào một hơi sâu, mắt nhắm nghiền.

Hắn phải chuẩn bị tất cả để chống chịu tốt nhất. Alex biết rõ, ngày hôm nay không dễ qua xíu nào.

"Alex. Nói chú nghe, thiếu tiền lắm sao?" Giọng chú Ford vang lên bên cạnh, chú đã đứng thật gần, kề bên thân hắn. Từng tầng da gà nổi lên nhanh chóng, báo hiệu cho cơ thể sự nguy hiểm cận kề. Chỉ là, hắn không thể tránh, cũng không dám tránh.

"Không ạ... A-"

Alex thốt lên một tiếng rên ngắn ngủi bật ra khỏi kẽ răng. Tiếng thước va chạm vào da thịt gây ra một âm thanh chát chúa, dù cách quần cũng đau tới mức Alex phải giật run người. Cú đánh bất ngờ khiến bàn tay đang đặt hờ trên sofa phải bấu thật chặt, dùng cảm giác đau đớn khác để át đi cơn đau quá đỗi khủng khϊếp. Trán Alex toát một lớp mồ hôi mỏng, chỉ một thước, một thước mà đã khiến hắn phải run rẩy, sợ hãi trước cơn giận khổng lồ của chú. Hắn dám chắc chú đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, nếu không thì sao có thể đau đớn tới vậy.

"Không thiếu tiền thì sao phải làm tới mức này? Giỏi cho cháu còn dám nghĩ tới. Đua xe kí hợp đồng, tính mạng của cháu là trò chơi sao? Hả?"

Với hai câu hỏi tương đương với hai thước thật mạnh hạ xuống. Tiếng xé gió vun vυ"t bên tai, Alex nhắm chặt mắt, gồng cả cơ thể lên chống chịu, nhưng vẫn không ngăn được bản thân thốt lên những âm thanh đau đớn khi đau đớn nổ tung khắp cơ thể.

Hơi thở dồn dập như người sắp chết đuối, mặt hắn lúc này cũng không khác gì tờ giấy trắng là bao. Alex thì thào:

"Cháu xin lỗi."

"Xin lỗi? Một lời xin lỗi là xong thì còn cần tới cảnh sát à? Cháu hứa với chú thế nào? Nếu không thèm để lời nói của chú vào trong lòng thì đừng tới đây thêm lần nào nữa."

Giọng nói lạnh lùng của chú Ford văng vẳng bên tai, không khác gì những nhát búa đập dồn dập vào lòng Alex. Mặt hắn xanh mét, nỗi sợ hãi ồ ạt dâng lên như cơn đại hồng thuỷ. Chú muốn từ hắn sao? Trước giờ, dù hắn có phạm phải sai lầm thế nào, chú cũng chưa từng thốt lên những lời đề cập tới việc cắt đứt quan hệ.

Đầu óc trống rỗng, trước mắt như mờ xoá một khoảng. Nếu chú không cần hắn nữa, Alex sẽ tồn tại trên quãng đời này thế nào?

Alex khe khẽ nhổm người dậy, bỏ mặc cơn đau đớn xé ruột xé gan đang hành hạ ở phía sau, hắn đặt hai đầu gối xuống đất, lê lại chỗ chú từng tí một. Nhẹ nhàng đưa hai tay chạm nhẹ vào gấu quần chú, Alex ngước đôi mắt đỏ bừng lên, dè dặt chạm mắt với đôi con ngươi lạnh nhạt màu đen thẳm.

"Chú. Chú, cháu sai rồi. Cháu không dám nữa đâu, cháu xin lỗi chú. Chú đừng bỏ cháu mà, cháu xin chú, cháu không dám tái phạm nữa đâu."

Lẩm bẩm những từ ngữ dồn dập, Alex nói vội khi chưa kịp trải qua xử lý của não bộ, chỉ thốt lên những lời từ sâu thẳm trong trái tim theo bản năng. Hắn sợ hãi, không thể giữ lấy lại chút bình tĩnh nào, khả năng quản lý biểu cảm và kiểm soát từ ngữ rèn luyện mấy năm cứ thế bay sạch. Giờ đây hắn chẳng khác nào một thằng ngốc, chỉ biết van xin khẩn cầu lộn xộn, cầu chú đừng rời bỏ hắn.

Chú Ford là người ban cho hắn sinh mạng mới, là người cứu rỗi hắn trên mọi quãng đường đời. Nếu đến chú cũng không dung nổi Alex, thì sự tồn tại của hắn chẳng khác nào trò cười.

"Đứng dậy." Im lặng một lúc, chú Ford mới cất lời.

Đầu Alex lại gục xuống, nhìn chằm chằm dưới chân. Hắn vẫn tiếp tục thì thào trong miệng: "Chú, xin hãy tha thứ cho cháu. Chỉ một lần này thôi."

"Chú bảo đứng dậy."

Giọng chú Ford không to cũng không cao, chú chỉ hơi trầm giọng xuống một chút, đã đủ để Alex giật bắn người. Hắn vội vàng đứng bật dậy trong giây lát, bỏ mặc cả cơ thể đều đang kêu gào đau đớn, chỉ có tầm mắt vẫn mãi dính xuống đất.

"Aex, nhìn chú." Một lần nữa, ý tứ mệnh lệnh trong câu nói làm Alex không thể không vâng lời. Hắn chầm chầm ngước mắt, đối diện với một chú đang dùng ánh mắt không hài lòng nhìn mình.

Và không ngoài dự đoán, Alex đón nhận một cái tát. Không quá mạnh, nhưng đủ để cơ thể không còn chút sức lực này của hắn ngã nhoài.

Bên má phải nóng rát, cơ thể vừa tiếp đất đã lập tức đứng dậy. Hắn nhìn chú một lần nữa với ánh mắt van nài, bên gò má còn đang in sậm dấu bàn tay đỏ bừng.

Bây giờ, hiện tại, không có giám đốc Alex nào cả. Chỉ có đứa trẻ nhỏ bé đang khẩn thiết cầu xin sự tha thứ một cách tuyệt vọng.

Chú Ford đưa tay xoa mặt hắn, ngón cái miết nhẹ lên vệt đỏ ửng. Alex không nhăn nhó lấy một chút nào, chỉ hơi ngẩng đầu để thuận tiện cho chú tuỳ ý đối đãi với gương mặt mình. Nhu nhuận đến mức làm người khác đau lòng.

Ford thốt ra một tiếng thở dài khe khẽ, anh hỏi: "Đau không?"

Alex không dám nói dối, chỉ hơi gật đầu. Và hắn cảm nhận được bàn tay của chú lập tức thu lực, như sợ làm hắn đau thêm.

"Nếu hôm đó té xuống núi, thì còn đau hơn này gấp ngàn lần."

Alex mấp máy môi, một lần nữa:

"Xin lỗi chú..."

"Đáng ra không nên đánh mặt cháu. Nhưng chú không nhịn được." Ford xoa xoa lên dấu vết đậm màu do dính tay mình gây ra, nhẹ nhàng như chạm vào sợi bông gòn.

"Không. Chỉ cần là chú, chú muốn phạt cháu thế nào cũng được." Alex lập tức đáp lời, đầy khẩn thiết.

"Alex, chú dạy cháu rồi. Đời người quan trọng tôn nghiêm, chú không muốn cháu quỳ xuống cầu xin như thế. Lần sau đừng làm vậy." Ford khẽ giọng nói, âm điệu của anh đã dịu bớt đi nhiều.

"Chú... Cháu làm gì có tôn nghiêm. Từ khi gặp chú, cháu mới có thể sống cho ra dáng con người. Tất cả là chú ban tặng. Nếu chú bỏ cháu thì tôn nghiêm còn có ích gì." Alex thầm thì, với giọng nói khô khan vì thiếu nước một quãng thời gian dài, đôi mắt ửng đỏ cũng dâng lên một màn hơi nước mỏng.

"Chú sẽ không bỏ cháu. Chú quá lời rồi." Ford vội vàng vỗ về, an ủi đứa trẻ đáng thương đang sắp vỡ oà.

Và anh thấy đôi mắt đối diện lập tức sáng rực, như đã đạt được kho báu ước nguyện đã lâu. Hắn nở một nụ cười nhạt, nói rằng: "Chú nói rồi đấy."

"Ừ. Nhưng hành động hôm đó của cháu, xém xíu nữa là tiễn cháu qua thế giới bên kia. Có bỏ thì cũng là cháu bỏ chú."

"Chú..." Alex lập tức nhỏ giọng, dè dặt như một đứa nhỏ lúng túng khi phạm phải lỗi lầm.

"Lại đây."

Alex hít một hơi nhẹ, nghe lời bước tới, một lần nữa hạ thân nằm xuống ghế. Hắn vẫn cố giữ lại chút bình thản cuối cùng, trước khi nghe chú thốt ra vài âm tiết tiếp theo.

"Cởϊ qυầи."

Mặt Alex lập tức ửng đỏ, bối rối quay đầu nhìn chú. Từ năm lên đại học, hắn chưa bao giờ nghe lại yêu cầu này. Chú luôn đề cao giáo dục theo nguyên tắc tôn trọng hắn, làm gì cũng nghĩ đến tự tôn của hắn. Alex không ngờ một lần nữa, khi hắn đã ở độ tuổi thanh niên, chú lại không chút do dự nào bắt hắn lặp lại hành động của thời còn bé bỏng.

Thấy Alex còn chần chừ, Ford khẽ nhướng mày.

"Bất cứ hình phạt gì, hửm?"

Alex nhắm nghiền hai mắt, giọt mồ hôi bên trán chảy dọc xuống má, đôi môi mỏng mím chặt, bộ dạng cam chịu run rẩy đưa hai tay ra tháo thắt lưng. Lời chú nói, hắn vẫn luôn coi như thánh chỉ, răm rắp nghe theo, nhưng không tránh khỏi cảm giác thẹn thùng dâng trào sắp cơ thể.

Dù gì cũng đã xấp xỉ gần ba mươi, để trần mông chịu phạt không khác gì một đứa nhỏ, dù là ở trước mặt chú đi nữa cũng vẫn rất xấu hổ.

Cố gắng níu thêm cũng không có ích gì, Alex chỉ đành buông bỏ, chấp nhận hiện thực, chậm rãi kéo hai lớp quần của mình xuống đầu gối, rồi lập tức vòng hai tay trước mặt, che vùi đi khuôn mặt nóng bừng.

Trên lớp da trắng lạnh vẫn còn lưu lại vài lằn thước đỏ tấy, sưng cao, nổi bần bật.

Ford liếc mắt nhìn, cũng biết rõ mình ra tay nặng, nhưng anh không đau lòng chút nào. Đến tính mạng còn dám đùa giỡn, chút đau đớn này có nhằm nhò gì.

Anh đã không còn nổi nóng đến mức đánh mất lý trí như trước, nhưng vẫn như cũ bực mình. Anh tự nhận bản thân đó giờ không hề keo kiệt với nhóc này về mặt tài chính. Bản thân là người có tiền, anh cũng không tiếc gì với Alex, đó giờ vẫn cứ là cháu cần cháu cứ lấy, bao nhiêu Ford cũng có thể cho hắn. Thế mà, thằng nhóc này vì một cái hợp đồng, đến cả sống chết cũng dám đem ra đặt cược, thật không biết trời cao đất dày.

Nghĩ đến thế, Ford lại không chút lưu tình vụt một thước xuống, tận lực khiến nhóc con hôm nay phải đau tới mức nhớ suốt đời.

Người Alex khẽ run lên, trên cánh mông lại có thêm một lằn thước đỏ bừng. Hai hàm răng khẽ nghiến chặt, cố không để mình cất tiếng than.

Chú giận tới mức thế, hắn cũng không còn mặt mũi hô đau. Đã bảo là bằng lòng chấp nhận mọi hình phạt, thì có cắn chặt răng cũng phải im lặng nhận hết cơn thịnh nộ của chú.

Nhưng hắn vẫn đánh giá sức chịu đựng của mình quá cao.

Tới khi số thước bên tai đã vượt qua con số bốn mươi, Alex đã đau đến chết lặng. Chú cứ dùng toàn lực mà đánh xuống, từng thước đều chậm rãi, khiến hắn cảm nhận được cơn đau tận xương tận tuỷ một cách trọn vẹn. Thước này hạ xuống, nỗi đau đớn váng đầu váng óc còn chưa qua đi, thước tiếp theo đã hạ xuống, lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn, hành hạ phía sau của hắn đến mức Alex chỉ hận không thể ngất đi.

Mồ hôi chảy ròng ròng xuống má, hai mắt cũng đã cay xè. Alex cúi đầu, cắn lên chiếc ngối nãy giờ hắn vẫn đang úp mặt xuống, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dọc xuống môi, nếm được vị mặn chát.

Cả người hắn không ngừng run rẩy, cơ thể phản ứng chân thật với đau đớn khẽ nhướng lên một lần thước mạnh mẽ quất xuống, nhưng lại vội nằm lại ngay ngắn ngay lập tức, chờ đợi cơn đau đớn mới tiếp tục trừng phạt mình.

Đau tới mức mụ mị, Alex vẫn kịp nghĩ rằng, lực tay của chú bao nhiêu năm qua vẫn khoẻ như cũ. Vẫn đủ làm hắn chết đi sống lại.

Nhìn hai cánh mông của Alex đã bầm tím, sưng tấy cỡ hai lóng tay, Ford mới dừng lại một lát.

Nhìn đứa nhóc mình thương yêu run rẩy đau đớn trước đòn roi mình hạ xuống, dù tâm địa sắt đá đến đâu, Ford vẫn không khỏi đau lòng. Anh biết mình ra tay nặng thế nào, cũng biết thằng nhóc nhất định đã đau tới mức khóc ra, anh nghe được tiếng nức rất nhỏ mà hắn cố gắng giấu đi.

Dù đau đến thế, hắn cũng chưa từng có một biểu hiện né tránh. Phần mông vẫn luôn an vị trong tầm thước ghé đến, dù biết cái thước này sẽ đem tới cho mình đau đớn vô biên, cũng chưa từng giãy dụa chút nào. Alex nằm yên cứ như là tượng đá, nếu cơ thể hắn không run lên từng đợt, Ford sẽ nghi ngờ mình đánh không hề đau.

Ngay cả tiếng rêи ɾỉ đau đớn cũng chỉ dám đè nén trong cuống họng, quả là ngoan ngoãn đến mức làm anh đau lòng.

Chỉ là, dù có đau lòng thì kết cục hôm nay của Alex cũng sẽ không thay đổi, hắn phải trả giá đắt về hành vi của mình. Nên đánh bao nhiêu, anh cũng sẽ không thay đổi chút nào.

"Alex." Anh khẽ gọi, thước vẫn nhịp nhịp đều lên.

Alex im lặng một lúc, khẽ ngẩng mặt lên, trong giọng nói yếu ớt còn mang theo giọng mũi khản đặc:

"Dạ chú."

"Lần đó, chú đã phạt cháu bao nhiêu?"

Ford hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Alex vẫn ngay lập tức hiểu chú đang nói về lần hắn vi phạm pháp luật. Trong lòng khẽ dâng lên dự cảm không lành, trái tim hắn đập loạn trong ngực, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời.

"Năm mươi thước, thưa chú."

Lần đó, chỉ với năm mươi mà cây thước đã gãy làm đôi. Dù chất lượng thước cũng không phải quá tốt, nhưng lần đó Alex cũng phải nằm trên giường cả tuần mới dám bước xuống.

"Nãy giờ là bao nhiêu?"

"Bốn mươi ba ạ."

Cơn hốt hoảng của Alex bỗng dâng cao khi chú xoay người đi về phía tủ, hắn biết ở đó còn cất giấu một món đồ khác.

Quả nhiên, khi thấy chú quay về với cây roi mây nhỏ nhắn, mặt Alex đã trắng bệch không còn giọt máu. Đôi môi tái nhợt của hắn khẽ mấp máy, run giọng nói:

"Chú..."

Kể cả khi lần trước phạm phải tội lỗi nghiêm trọng như thế, chú cũng chưa từng lôi cây roi mây này ra. Hắn vốn dĩ cho rằng, vật mang sát thương cực cao đó chỉ là thứ để hù doạ. Không ngờ có ngày, Alex đã khiến người chú luôn hết mực yêu thương mình phải dùng tới thứ đồ này.

Cây roi mỏng tanh, trông không quá dữ tợn, nhưng hắn vẫn biết thứ đó đáng sợ thế nào. Huống hồ, là đánh xuống phía sau đã tràn đầy thương tính của hắn.

Trong mắt Alex tràn đầy cầu xin, Ford vẫn làm như không thấy. Anh nhịp nhịp roi xuống gò mông thê thảm của đứa nhóc, cảm nhận được nó đang cực độ sợ hãi.

"Cháu sẽ bị phạt thêm mười bảy roi, rồi trận đòn hôm nay sẽ kết thúc."

Alex tuyệt vọng tới mức nhắm nghiền mắt. Con số mười bảy nghe thì có vẻ rất ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến một roi quất xuống bờ mông đã tím bầm này thôi cũng đủ để hắn rùng mình. Alex thậm chí không dám tưởng tượng đến mình có thể chống trụ nổi đến khi kết thúc không.

"Chú. Cháu có thể sẽ... không chịu nổi."

Rốt cuộc, Alex vẫn thành thật buông lời cầu xin. Mấy thước lúc nãy đã tiêu hao gần hết thể lực của hắn, và hắn thừa nhận bản thân không dám đối mặt với cơn đau khủng khϊếp sắp tới này. Con người ai cũng sẽ sợ hãi đau đớn, nhất là loại đau đớn xa lạ vượt quá sức chịu đựng.

Ford di chuyển lên trước ghế sofa, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với hắn. Nhìn vào con ngươi trong suốt lấp loáng ánh nước của Alex, Ford vẫn khẽ gằn từng chữ:

"Không chịu được cũng phải chịu cho chú."

Alex khẽ chớp mắt, giọt nước cố gắng kiềm giữ nơi hốc mắt nãy giờ theo lực đạo chảy xuôi xuống gò má trắng nõn. Hắn vội vàng úp mặt xuống gối, mạnh bạo dùng tay áo lau đi.

Nơi mềm mại nhất trong lòng Ford bị giọt nước mắt này chạm tới. Alex là đứa trẻ nhạy cảm, nhưng hắn vẫn luôn giấu trong lòng, khoác lên mình lớp vỏ bọc lạnh lùng ít nói. Không hay cười, cũng cực kì ít khi khóc.

Hôm nay, nhóc con mạnh mẽ tài giỏi của anh bị trừng phạt tới mức phải rơi lệ. Đủ hiểu anh đã mạnh tay thế nào, nhưng Ford vẫn không có chút ý định buông tha cho hắn.

"Alex, khóc cũng vô dụng. Trận đòn này cháu bắt buộc phải nhận."

"Dạ chú, cháu nhận phạt."

Giọng nói be bé của Alex truyền ra từ trong gối, mang theo cả tiếng nức nở mềm mại.

"Biết tại sao hôm nay lại nặng hơn cả lần trước không?" Ford vẫn chưa vội bắt đầu trận trừng phạt mới, vẫn ngồi xổm khẽ hỏi.

Alex không ngước mặt lên, chỉ lặng lẽ đáp lời:

"Cháu không biết, thưa chú."

"Alex. Cháu có vào tù, chú cũng có thể đưa cháu ra. Nhưng cháu chết, chú có thế lực thế nào đi nữa cũng không thể làm cháu sống lại. Hiểu rồi chứ? Ván cược sinh mạng này, chú không bao giờ dám, cũng không cho phép cháu thử."

Alex sững người, hắn khẽ ngước đầu. Hai dòng lệ nóng không ngừng tràn ra khỏi khoé mắt, môi mấp máy, rồi lại không thốt lên được câu nào.

"Alex. Tiền, danh vọng, vị thế mất đi còn có thể kiếm lại. Chỉ có mạng sống là không, cháu ghi nhớ rồi chứ?"

Alex không ngừng gật đầu, hốc mắt đỏ bừng như con thỏ, không ngừng nức nở. Lần đầu tiên trong đời hắn khóc nhiều đến thế, nhưng Alex không cảm thấy mất mặt chút nào.

"Cháu xin ghi nhớ. Không có lần sau, thưa chú. Cháu xin lỗi."

Rồi chú Ford khẽ nở nụ cười lần đầu trong ngày, bàn tay mạnh mẽ vuốt ve những lọn tóc đẫm mồ hôi của hắn. Giọng nói cũng êm ái như động tác xoa dịu hắn:

"Ừ, chú tin Alex mà."
« Chương TrướcChương Tiếp »