Chương 44: Ta yêu nàng

Đám người áo đen liên tục lùng sục hết tất cả ngóc ngách trong ngỏ nhỏ, nhưng chẳng tìm thấy người, một tên bực tức đá lăn cái sọt tre bên đường.

-khốn kíp, một chút là bắt được rồi, lần này còn thất bại chủ nhân nhất định lấy mạng chúng ta!

-Người đó có thật sự là nữ nhân không, nếu là người có khinh công mới có thể chạy thoát nhanh như vậy!

-Không cần biết nam nhân hay nữ nhân, có khinh công hay không nhất định hôm nay phải bắt được, lần trước sơ xót giết nhầm người, cũng may chủ nhân còn cho cơ hội lần này, tiếp tục tìm!!

Bọn áo đen đi xa dần, bên cạnh phố có một cổ thụ lớn lúc này trên cành lớn khẽ rung chuyển mặc dù trời đang đứng gió.

Nhìn bọn chúng đi xa tim nàng mới trở về nhịp đập ổn định, khi nãy cũng may chạy nhanh, cũng may các dãy phố có nhiều ngóc ngách, cũng may có người...à phải rồi khi nãy là ai cứu nàng vậy? Chuyện xảy ra nhanh qua chưa kịp nhìn kỹ.

Nàng vỗ nhẹ cái tay đang che miệng nàng.

-Ưʍ..ưʍ..

Người kia hơi thả lỏng một chút, sau đó buông tay khỏi miệng nàng, cành cây hơi nhỏ nàng không tiện xoay lại, nên cứ giữ nguyên tư thế đó mà cám ơn.

-Xin đa tạ vì đã cứu giúp ta!!

-...

-chẳng hay thiếu hiệp tên là gì?!

-...

Kì lạ sao lại im lặng như vậy? Nàng cố nhích người để quay lại phía sau, nhưng không giữ thăng bằng được một chút xíu là ngã xuống dưới, cũng may người kia phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ nàng.

Giây phút ấy nàng cảm nhận được cảm giác thân quen, mùi hương của hoa sen đang phảng phất trong gió, mùi hương này chỉ có một người đó...Du Thiên Ân, nhưng Du Thiên Ân không thể nào biết võ công được, thân thể yếu ớt của hắn..

Nàng đưa mắt nhìn qua, đúng lúc hai ánh mắt chạm vào nhau,tuy hắn có che mặt nhưng ánh mắt dịu dàng như hồ nước xanh biết đó..thì không thể nào là ai khác được.

-Du Thiên Ân…

Nàng gọi tên hắn, Du Thiên Ân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó đưa tay kéo nàng vào lòng, rồi dồn sức đạp vào cành cây và đáp xuống đất, Du Thiên Ân đặt nàng xuống sau đó xoay người bỏ đi.

-Du Thiên Ân!!! Chính là ngươi, đừng tưởng ta không biết!! Ngươi đứng lại cho ta!!

Du Thiên Ân vẫn cứ tiếp tục bước, nàng tức giận vừa đi theo hắn vừa quát.

-Du Thiên Ân chết bầm ngươi đứng lại cho ta!!

-...

-Du Thiên Ân xấu xa, ta bảo ngươi đứng lại cho ta!! Nếu ngươi còn bước đi...thì ta mãi mãi hận ngươi, sẽ không bao giờ nhìn mặt ngươi nữa!!!

Du Thiên Ân chợt dừng lại, nàng đuổi kịp đi đến trước mặt và nhìn thẳng vào mắt của Du Thiên Ân.

-Du Thiên Ân hôm nay nhất định phải xác định rõ mọi chuyện, nếu như...nếu như ngươi thật sự chỉ lợi dụng ta, ta nhất định sẽ mãi mãi biến mất khỏi đây, nhất định không làm phiền ngươi nữa.

Du Thiên Ân không nói gì, chỉ duy trì ánh mắt đó nhìn nàng, nàng hít một hơi dài sau đó bắt đầu hỏi.

-Du Thiên Ân, từ trước đến giờ những điều ngươi nói với ta, từng điều ngươi làm vì ta, từng giây phút vui vẻ với ta tất cả...điều là giả hết sao?!

Khóe mắt nàng ướt đẫm nước mắt chỉ chờ chảy ra, Du Thiên Ân im lặng, hắn càng im lặng lại khiến nàng đau lòng, nước mắt cứ thế đua rơi xuống má, ánh mắt Du Thiên Ân rũ xuống, hắn đưa tay định chạm vào má nhưng nàng vội lùi về sau.

-Lần này ta đã thật sự giác ngộ, thời gian qua ta đau khổ vì ngươi, ta luôn nghĩ ra một lý do gì đó để ngươi đối xử ta như vậy, thật không ngờ...Ngô Thanh Tâm của thế kỷ hai mươi mốt lại có một ngày thảm hại như vậy, lần đầu rung động cũng xem như lần cuối, người cổ đại các ngươi thật đáng sợ…

“vèo” một mũi tên được bắn ra với tốc độ rất nhanh, Du Thiên Ân tinh mắt kịp kéo nàng vào lòng, tránh được mui tên đầu tiên, tiếp theo đó là vô số mũi tên được bắn ra, Du Thiên Ân luồng tay ôm chặt eo của nàng, nàng còn chưa kịp nổi giận hắn đã dùng lực nhảy một phát lên máy nhà bên cạnh.

-Ôm chặt vào,không được bỏ tay ra!!

Du Thiên Ân lúc này mới chịu mở miệng, giọng nói đầy uy quyền khiến nàng ngây ngốc làm theo, nàng ôm chặt lấy hông hắn, và những giây phút tiếp theo đó, nàng sợ đến nổi không dám mở mắt ra, trong lòng không ngừng gào thét “cha mẹ ơi cứu con”

Đến một lúc nàng không còn nghe thấy tiếng của đám người ấy, cũng không còn cảm thấy gió thổi vào mặt nữa, nàng mới từ từ mở mắt ra, nơi này là nơi nào?

Không phải hư cấu như vậy chứ? Dùng khinh công chưa đến năm phút đã có thể chạy ra khỏi kinh thành? Ngẩn mặt lên nhìn Du Thiên Ân nàng có chút giật mình, mồ hôi trên trán hắn tuôn ra như tắm, là nàng nặng quá hả?

-Buông ta ra đi!

Nàng gỡ tay Du Thiên Ân ra khỏi eo mình, Du Thiên Ân lão đảo rồi ngã khụy xuống, nàng vội đỡ lấy hắn.

-Du Thiên Ân ngươi là sao vậy?! Du Thiên Ân trên vai ngươi!!

Nàng lúc này mới thấy trên vai Du Thiên Ân bị một mũi tên đâm vào, bị thế khi nào thế? Nàng còn không nghe thấy hắn la đau, cái tên ngốc này!

Nàng đỡ hắn đến một gốc cây gần đó, cho hắn dựa vào gốc cây nàng quan sát mũi tên trên vai hắn, mũi tên đâm vào quá sâu rồi, nếu không lấy ra nhất định sẽ mất máu đến chết.

Du Thiên Ân ý thức phục hồi được một chút, hắn đưa mắt nhìn nàng, thấy nàng không có việc gì hắn mới thở phào, đám người áo đen kia rõ ràng là người của Cựu Phụ, nhưng tại sao Cựu Phụ lại biết nàng vẫn còn sống? Chuyện này hắn chỉ nói với một người…

-Du Thiên Ân ngươi cảm thấy thế nào rồi?!

Nàng lấy khăn lụa trong túi ra lau mồ hôi trên trán hắn, nhân tiện mở luôn cái khăn che mặt rườm rà kia, lúc này mới nhìn kỹ hắn, mấy hôm không gặp mặt hăn xanh xao hơn trước rất nhiều.

Du Thiên Ân đưa tay nắm lấy tay nàng, nàng hơi bất ngờ vội vàng thu tay lại, nhưng Du Thiên Ân càng nắm chặt hơn.

-Du Thiên Ân ngươi buông tay ta ra, ngươi đừng tưởng cứu ta một mạng là ta quên hết mọi thứ!!

Nàng dứt khoát gỡ tay hắn ra sau đó đứng dậy định bỏ đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại, sau đó quay lại chỗ Du Thiên Ân giúp hắn xé lớp áo ngay chỗ mũi tên, vừa làm mà vừa lầm bầm.

-Ngươi là cái tên xấu xa nhất mà ta từng biết, lúc ngươi không cần nói thì nói ra toàn những lời khiến ta đau lòng, còn lúc cần nghe ngươi nói thì nữa câu ngươi cũng không chịu mở miệng, ta không biết đầu óc từ khi xuyên về đây bị ngâm nước nhiều đến hư luôn rồi, hư đến nổi có thể đem lòng thích ngươi, ngoài cái vẻ đẹp trai ra thì ngươi có mặt gì tốt, lạnh lùng xấu tính lại biến thái, cộng thêm cái tật cuồng xanh, ngươi xem y phục của ngươi có phải là quá khó nhìn không? Áo choàng màu xanh lá rồi dùng khăn che mặt cũng màu xanh, ngươi bị hoang tưởng sao? Ngươi nghĩ mình là con sâu nhỏ hả…

“Phì” Du Thiên Ân nhìn bộ dạng mặt nhăn mày nhó của nàng mà không kiềm chế được nên phát cười một tiếng, ngay lập tức bị nàng lườm cho một cái.

-Cười cái đầu ngươi ấy!!

Du Thiên Ân lúc này tâm tình có chút thoải mái, cũng lấy lại tinh thần mà xử lý vết thương trên vai, hắn đưa tay với lấy một phần mũi tên, sau đó rất nhanh bẽ gãy nó ra nàng nhìn mà nổi hết cả da gà, như vậy chắc rất đâu, nhưng vẻ mặt của Du Thiên Ân chỉ hơi nhăn lại, tên này đúng là trâu bò!!

Du Thiên Ân đưa tay tìm trong thắt lưng lôi ra hai lọ thuốc một dạng viên một dạng bột, hắn uống hết dạng viên còn dạng bột thì định thoa vào vết thương, nhưng chỉ có một tay không thuận tiện lắm, nàng vội cướp lấy lọ thuốc trên tay hắn.

-Đ..Để ta giúp ngươi một tay, ngươi như vậy làm sao mà tự làm được!!

Nàng có chút hổ thẹn nên cúi mặt xuống rồi bắt đầu thoa thuốc giúp Du Thiên Ân, còn hắn khóe miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Thoa điều thuốc lên vết thương nàng mới phát hiện không có vải sạch để băng bó lại, sao đó nàng nhìn và so sánh bộ quần áo màu trắng đẹp đẽ của mình và màu xanh lá chói lòa của hắn, bộ của nàng sạch hơn, lại phải xé!!!

Quần áo cổ đại rất nhiều lớp cho dù có xé nhiều hơn nữa cũng không dễ nhìn thấy bên trong, đó cũng là một sự tiện lợi! Nàng xoay người về hướng khác và “xoẹt xoẹt” vài cái đã lôi ra một mảnh vải trắng, ngượng ngùng băng bó giúp hắn, nhưng mà còn thiếu dây buột, dây thắc lưng chắc được...thôi khỏi đi dây thắc lưng còn để giữ được quần tháo ra rồi mang nhục với người ta luôn sao!

Nàng đưa tay gỡ dây vải buộc tóc ra, dây này cũng khá dài có thể tạm được, thấy tóc nàng được mở ra ánh mắt Du Thiên Ân có chút bất ngờ, hắn nhìn nàng đến khi hai má phớt hồng vội ho khan một tiếng rồi xoay mặt sang hướng khác, nàng buộc Du Thiên Ân xong liền phũi tay đứng dậy.

-Xem như trả ơn ngươi cứu mạng, ta đi đây tạm biệt à không từ biệt ngươi, xem như nghiệt duyên của ta và ngươi đã kết thúc rồi!!

Nàng xoay người bỏ đi, Du Thiên Ân cố nhích thân hình đứng dậy.

-Nàng biết đường về thành sao?

Nàng dừng bước nhưng không quay đầu lại nhìn hắn.

-Ta không có về thành.

Du Thiên Ân khó nhọc dựa vào thân cây, ánh mắt hướng về phía nàng.

-Trời đã tối, đường đi rất nguy hiểm, nàng là nữ nhân lại càng nguy hiểm.

Nàng xoay người lại nhìn hắn, sau đó quát lớn.

-Du Thiên Ân, ta cầu xin ngươi đừng có giả vờ quan tâm ra như vậy nữa!!

Ngươi lợi dụng ta chưa đủ sao? Rốt cuộc ngươi muốn cái gì!!!!

-Ta muốn nàng ở cạnh ta, ta không muốn nàng rời xa ta dù là nửa bước!!!

Du Thiên Ân cũng quát lên, nàng hơi bất ngờ nhưng sao đó lại cười, giọng cười chua xót.

-Ha ha Du Thiên Ân ta bị ngươi lừa một lần ngươi đừng tưởng ta ngu đến nổi bị lừa lần thứ hai! Nàng xoay người bỏ đi.

Nàng đi cứ như chạy một kúc đã bỏ Du Thiên Ân ở lại phía sau một đoạn, Du Thiên Ân cố gắng chạy theo, cơn đau từ vai truyền khắp người, hắn nhìn bóng nàng chạy phía trước, cứ đà này nàng thật sự sẽ rời khỏi hắn.

-Ngô Thanh Tâm!!! Nàng là đồ xấu xa, nàng nói ta xấu xa nhưng nàng xấu xa hơb ta gấp trăm lần!!!

Nàng nghe thấy tiếng hét của hắn ở phía sau tốc độ đi có giảm xuống như không dừng lại.

-Nàng nói nàng thích ta nhưng lại rút lại lời, vậy nàng có từng nhổ nước bọt rồi lấy lại được không!!!

Mặt nàng lúc này toàn hắc tuyến chạy dài, cái tên kia nói cái gì vậy trời?!

-Nàng là một nữ nhân bỉ ổi, một nữ nhân xấu xa nhất mà ta từng gặp, nàng vô số lần lợi dụng thân thể ta vậy mà bây giờ nói đi là đi, rốt cuộc nàng còn lương tâm hay không?!!

Bà nó, cái tên biến thái này nói cái gì vậy, bị tên bắn vào tay chứ có phải vào đầu đâu?? Nàng dừng lại xoay người lại, thấy cảnh hắn khó nhọc chạy theo nàng, tim bắt đầu có chút nhói đau.

Nàng đứng đợi đến khi hắn đi đến trước mặt mình, sau đó nàng với vẻ mặt rất rất nghiêm túc hỏi hắn.

-Du-Thiên-Ân, ta cho ngươi nói lại một lần nữa đấy, ta nói ngươi biết từ khi xuyên về đây ta không cần làm người tốt nữa, dù ngươi có là vương gia, dù ngươi có bị thương ta cũng sẽ đánh ngươi một trận nhớ đời!!!

-Ta yêu nàng!!!

Du Thiên Ân hét lên, ba từ đó rõ ràng đến không thể rõ hơn được nữa, nàng kiểu như đứng hình, chẳng biết cái tình huống cẩu huyết gì nữa, chẳng biết làm sao cứ ngẩn người như vậy, Du Thiên Ân cũng ngượng ngùng không kém, hai người bọn họ cứ đứng nhìn nhau như thế, không gian im lặng đến nổi nghe được tiếng mũi vô cánh.

“Gâu gâu gâu” ở xa vang vọng lại tiếng cho suả in ỏi, lúc này nàng với Du Thiên Ân mới trở về trạng thái bình thường, hai người cùng nhìn theo hướng có tiếng cho sủa đó.

-Thanh Tâm muội có đây không?

-Tiên Cá tỷ tỷ ơi...aaa!

-Ngôn Ngôn cẩn thận nhìn đường mà đi!!

Thì ra là gia đình của Lâm Xuyến, Ngôn Ngôn này cũng giỏi quá! Nàng vui mừng, định chạy đến đó nhưng bị Du Thiên Ân kéo tay lại.

-Nàng muốn đi đâu?

Nàng nhất thời chưa quen với chuyện này nên không trả lời hắn mà trực tiếp gọi Lâm Xuyến.

-Lâm Xuyến tỷ tỷ muội ở đây!!!

Nghe thấy nàng gọi gia đình Lâm Xuyến chạy đến, thấy nàng khỏe mạnh Lâm Xuyến thở phào, mà lúc này mới để ý người bên cạnh nàng, nhìn dánh vẻ kia hình như bị thương.

-À người này là...người ra tay cứu giúp muội! Nàng giải thích.

Lâm Xuyến cười cười.

-Đa tạ vị đại hiệp đã ra tay cứu giúp muội muội của ta!

Du Thiên Ân chau mày dò xét bọn họ, nàng khi nào có một tỷ tỷ vậy? Sao hắn không hề biết!

-Vị đại hiệp này xem ra bị thương không nhẹ, chi bằng để ta đưa đại hiệp đến đại phu, tiền thuốc xem như ta đa tạ việc đại hiệp đã ra tay giúp Thanh Tâm muội! Triệu Long nho nhã nói.

Nàng lúc này không biết làm sao, không biết có nên đưa đến đại phu rồi đi về, nhưng lời hắn nói lúc nãy...hây gia khó nghĩ quá!!

-Đi Đến đại phu làm gì chẳng phải nhà chúng ta có đại phu giỏi sao? Người ta đã tận tình cứu Thanh Tâm sao chúng ta có thể trả ơn qua loa nhue vậy! Lâm Xuyến nhìn nàng cười gian.

Hểy, Lâm Xuyến không phải là nhìn ra rồi chứ! Nàng chột dạ xoay mặt về hướng khác không dám nhìn thẳng vào Lâm Xuyến.

Còn Du Thiên Ân cũng không lên tiếng cứ thế mà gật đầu đồng ý, bọn họ lên xe ngựa quay trở về thuyền lớn, Du Thiên Ân được đại thúc Nhị Báo bắt mạch xem vết thương, sau khi lấy đầu mũi tên ra thì băng bó lại rất đẹp đẽ.

Thúc ấy nói rất kỳ lạ, rõ ràng trên đầu mũi tên có chất độc nhưng bắt mạch thì chất độc chỉ còn một ít, mạch đập của Du Thiên Ân cũng rất lạ, nàng nghĩ chắc là do hắn đã uống lọ thuốc gì đó giải độc rồi.

Nàng trãi qua một đêm không tài nào ngủ được, hai mắt biến thành gấu trúc, khiến Tiểu Kiều giật mình, còn Ngôn Ngôn chê cười, nàng mang cháo vào trong phòng cho Du Thiên Ân, thấy sắc mặt hắn cũnh tốt lên chắc là khỏi rồi.

-Ng..Ngươi ăn cháo đi, nếu khỏe rồi thì về phủ đi, ngươi mất tích như vậy người khác sẽ rất lo lắng cho ngươi!

Du Thiên Ân không trả lời nàng, hắn cầm bắt cháo lên ăn rất ngon lành, chưa đến hai phút đã cạn, hắn vẫn giữ thối quen nho nhã lấy khăn lụa lau miệng, nàng để bát cháo không vào khay định mang ra ngoài, nhưng tay thì đã bị Du Thiên Ân nắm lại.

Du Thiên Ân nhìn nàng, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.

-Những lời ta nói hôm qua điều là thật, nàng đừng hòng chối bỏ, nàng phải có trách nhiệm với ta!

Nàng cau mày và lườm hắn.

-Du Thiên Ân ta làm gì ngươi mà đòi trách nhiệm, ngươi quá đừng có quá đáng!!

-Nàng thật sự muốn ta nhắc lại? Du Thiên Ân cười gian.

-Ta không có làm gì ngươi, căn bản không có gì để kể!! Nàng có làm gì xằng bậy đâu chứ.

-Được để ta nhắc cho nàng nhớ, lần đầu gặp mặt nàng đã vô lễ sờ soạn trên người ta, còn dùng môi cưỡng hôn ta, còn nhiều lần nhìn lén ta tắm, còn..ưʍ..ưm…

Nàng buông khay thức ăn ra, dùng tay bịt miệng hắn lại.

-Du Thiên Ân chết bầm, lần đó ta cứu ngươi khỏi chết đuối ngươi không mang ơn đằng này, còn nhìn ngươi tắm? Buồn cười là người nào bảo ta lấy nước cho ngươi tắm, ta chưa kịp lấy ngươi đã bỏ y phục đi vào bồn, ta lúc đó có nhắm mắt nghe rõ chưa!!!!!

Du Thiên Ân cầm lấy hai cổ tay của nàng nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, sau đó âu yếm nhìn nàng.

-Dù là nàng cứu ta, dù là nàng không nhìn thấy gì, nhưng suốt đời này nàng đừng hòng rời bỏ ta!

Giọng điệu ngọt như đường này khiến nàng đơ cả người, tại sao Du Thiên Ân lại thay đổi một cách khó hiểu như vậy?

-Thanh Tâm tỷ có trong này kh…á xin lỗi, xin lỗi muội không cố ý! hai người cứ tiếp tục đi.

Tiểu Kiều vừa xổ xàng mở cửa bước vào gặp được cảnh này Tiểu Kiều giật mình vội vàng chạy ra ngoài, nàng bối rối đẩy hắn ra.

-À đúng rồi Thanh Tâm tỷ phu nhân đang muốn gặp tỷ đó! Tiểu Kiều còn chưa đi khỏi.

-Tỷ biết rồi, tỷ ra ngay!

Nàng luống cuống mang khay cháo ra ngoài, Du Thiên Ân nhìn dáng nàng nụ cười đọng lại trên môi thật ngọt ngào.