“Vừa hay… chuẩn bị ăn cơm thôi!” Khi đón chào Cố Bắc Thần, cô luôn mang dáng vẻ nịnh nọt và nở nụ cười không bao giờ khiến người khác khó chịu.
Cô xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hơi cong lại khi cười, đôi mắt ấy tỏa sáng lạ thường... Mỗi lần Cố Bắc Thần nhìn thấy đôi mắt biết cười của Giản Mạt, anh không khỏi có chút thất thần.
Ban đầu, Giản Mạt cảm thấy kỳ quái nhưng về sau cô cũng quen với nó, cô chỉ nghĩ rằng anh thấy ánh mắt cô đặc biệt thu hút.
“Sức khỏe đã tốt hơn chưa?” Cố Bắc Thần vu vơ hỏi một câu.
"Tốt hơn nhiều rồi..." Giản Mạt gật đầu, nở nụ cười thật tươi: "Với sự chăm sóc quan tâm của anh, muốn ốm đi cũng khó!"
Cố Bắc Thần "ừm" một tiếng, không biết anh là đang đồng tình với lời xu nịnh của Giản Mạt hay là đang trả lời việc sức khoẻ của cô.
Sau bữa ăn, Cố Bắc Thần lại trở về phòng làm việc, tiếp tục bận rộn... Dọn dẹp xong xuôi, Giản Mạt lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.
Bởi vì chuyện của Sở Tử Tiêu khiến lòng cô trở nên bất an, hơn nữa người cô ít nhiều cũng đang có chút mệt mỏi, không còn tâm trạng nào để lấy lòng Cố Bắc Thần nữa... Giản Mạt trực tiếp tắt đèn đi ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy cơ thể mình được kéo vào trong một vòng tay đầy vững chắc... Giản Mạt vốn đã chìm đắm trạng thái mơ màng ấy nên cô cũng không suy nghĩ thêm gì nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau thức dậy, một vòng tay quen thuộc, một hơi thở quen thuộc...
"Chào buổi sáng..." Giọng Giản Mạt hơi ồm ồm, lộ rõ vẻ ngái ngủ vào buổi sớm và sự khản đặc sau cơn bệnh.
Cố Bắc Thần mở mắt, anh nhìn Giản Mạt với đôi mắt sâu thẳm.
Mặc dù ban đầu anh lấy người vợ này về là có mục đích, nhưng phải nói rằng, mỗi lần nhìn thấy cô thức dậy trong vòng tay anh, âu yếm nói lời chào buổi sáng với anh, tâm trạng của anh rất tốt.
“Chào buổi sáng!” Cố Bắc Thần nói xong, anh đột nhiên lật người đè Giản Mạt xuống dưới anh: "Tối hôm qua anh tha cho em, xem ra buổi sáng nay chúng ta chỉ có thể tiếp tục vận động rồi.”
Cái gọi là "vận động buổi sáng" là gì, Giản Mạt thực ra không cần phải nghĩ tới...
“Sau cơn bệnh cơ thể còn yếu, anh có nỡ không?” Đôi tay của Giản Mạt choàng lấy cổ Cố Bắc Thần, nói một cách vô cùng đáng thương, thế nhưng trong đôi mắt quyến rũ đó lại hiện lên rõ một lời mời gọi.
Cố Bắc Thần cười xấu xa: "Vận động sẽ đổ mồ hôi, sẽ giúp em khỏi bệnh..." Dứt lời, anh liền thô lỗ nâng váy ngủ của Giản Mạt lên, thuần thục cởi bỏ đi lớp che đậy sau cùng, không hề có lấy một chút nhẹ nhàng đâm vào bên trong cô.
Vì không có khúc dạo đầu, Giản Mạt có chút đau đớn kêu lên một tiếng... nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể mẫn cảm của cô đã được Cố Bắc Thần đưa vào một thế giới hoan lạc cực độ.
Hai người đã quen thuộc thân thể của nhau, đến nỗi có nhiều lúc Giản Mạt nghĩ... Cố Bắc Thần người chồng này thực ra cũng không tồi, ít nhất, anh có thể giải quyết vấn đề sinh lý mà không cần tiền, hơn nữa lại có tiền để tiêu!
Nếu phải nói điểm nào không tốt... thì đó chỉ có thể là con người này là chú của Sở Tử Tiêu, phần đời còn lại của cô chắc hẳn sẽ có chút lộn xộn đây.