Khi Giản Mạt tỉnh dậy đã là nửa đêm, không gian an tĩnh, môi trường xung quanh đều là màu trắng, còn có mùi thuốc khử trùng độc nhất của bệnh viện, khiến cô dần rõ ràng việc mình đang ở đâu.
Chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt khô khốc yếu ớt rơi trên đôi chân dài đang vắt chéo lên nhau, người đàn ông đang mở tài liệu, khóe miệng lơ đãng hơi nhếch lên...
Bên ngoài trời đang mưa, những giọt mưa nhẹ nhàng đập vào cửa sổ, khiến cho căn phòng càng thêm yên tĩnh.
“Xem đủ chưa?” Cố Bắc Thần nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực mà thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt của Giản Mạt.
Giản Mạt cười: "Anh đẹp trai như vậy, nhìn không đủ...” Bởi vì phát sốt cộng thêm việc chưa ăn cơm, giọng cô yếu ớt có chút khàn khàn.
Đôi mắt Cố Bắc Thần tối lại, lạnh giọng nói: "Giản Mạt, em là con nít sao bị bệnh còn không biết đi khám?”
Giản Mạt nhăn mặt, lặng lẽ nhìn Cố Bắc Thần một lúc, có chút tủi thân: "Em đang bệnh...”
“Bệnh có thể biện minh?” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng nói, khuôn mặt vẫn còn lạnh lùng, nhưng cơn tức rõ ràng đã tan đi vài phần.
Giản Mạt cười, mặc dù cười có chút khó coi: "Thầm nghĩ muốn ngủ một lúc, thế nhưng ai biết được lại ngủ đến khi anh về… Có lẽ muốn để cho anh đau lòng.” Cô vểnh môi dưới, tiếp tục tán gẫu: "Thế nhưng rõ ràng là không có đau lòng, chỉ có tức giận.”
Cố Bắc Thần căn bản là không có tin lời Giản Mạt nói, trong lòng cũng khó chịu... Mặc dù lần này đột nhiên mắc bệnh, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, đó là sự chống cự trong tiềm thức được tạo thành khi đến nhà Cố Từ.
“Bác sĩ nói em bị trúng gió, cộng thêm áp lực lớn... Cho nên cơ thể mới mất đi sức đề kháng.” Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ nhàng khép mở, khuôn mặt có chút lạnh lùng: "Giản Mạt, em có áp lực gì?”
L*иg ngực Giản Mạt bỗng nhiên “thình thịch” một tiếng, không dám nhìn vào đôi mắt thấu hiểu lòng người đó của Cố Bắc Thần: "Không phải là vì không có tư cách tham gia vào bản thảo của Đế Hoàng sao?”
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giản Mạt, muốn nhìn ra được vài phần thật giả... Nhưng hiển nhiên, ngoài vẻ mặt tiều tụy và suy nhược ra thì người ta không nhìn thấy được điều gì khác ở cô nữa.
“A Thần, anh xem áp lực của em lớn như vậy, lớn đến mức sinh bệnh luôn rồi...” Giản Mạt ngước mắt hờn dỗi, dứt khoát đem lời nói dối này nói đến cuối cùng: "Anh đồng ý chứ.”
Cố Bắc Thần đứng dậy, chắp tay trực tiếp đi ra ngoài, không nói câu nào, chỉ để lại cho Giản Mạt một bóng lưng to lớn mà ngạo mạn.
Khóe miệng Giản Mạt giật giật, âm thầm oán trách: "Quái thú, không có sự thương cảm!”
Cố Bắc Thần đột nhiên dừng bước chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt: "Em đang chửi thầm anh sao?”
“...” Giản Mạt giật giật khóe miệng: "Người lương thiện như em, trước giờ chưa từng mắng người.”
Cố Bắc Thần co quắp khóe miệng, lạnh lùng xoay người rời đi...
Trong nháy mắt phòng bệnh chỉ còn lại một mình Giản Mạt, trong tâm có chút chua xót.
Con người một khi sinh bệnh sẽ trở nên yếu đuối, cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung... Trước đây sinh bệnh, luôn có bố mẹ ở bên cạnh.
Sau này ở trường học, vào một mùa đông sau khi ở bên Sở Tử Tiêu, cô phải thi chứng chỉ năng lực và phải ở lại thư viện đến rất muộn... Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, cô nhất thời ham chơi, đến ngày thứ hai thì bị cảm mạo phát sốt.
Nhớ tới lúc đó hắn rất tức giận lại tự trách mình... Khi đó đột nhiên lại sinh bệnh, nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cắt đứt suy nghĩ của Giản Mạt, cô nhìn qua... thấy trên tay Cố Bắc Thần đang bưng một hộp đựng thức ăn đi vào.
Trong nháy mắt mũi Giản Mạt có chút chua chua, cũng không biết là cảm động hay là nhớ lại những hồi ức đau lòng đã qua. Tóm lại, khi mùi cháo mê người bay vào mũi, cô có chút muốn khóc.
“Đây là cảm động sao?” Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, đỡ Giản Mạt dậy.
Đáy mắt Giản Mạt xuất hiện một tầng hơi nước thật mỏng: “Anh tốt với em như vậy, em đương nhiên là cảm động...” Cô hít hít mũi: "Nếu đã tốt với em như vậy, anh liệu có cách nào để em tham gia vào bản thảo.”
Dứt lời, Giản Mạt nhìn thấy trên gương mặt tựa như điêu khắc mà lạnh lùng đó của Cố Bắc Thần có một tia âm u.
Giản Mạt cũng không dám nhắc tới chuyện này, cầm lấy bát cháo Cố Bắc Thần đưa từng miếng từng miếng ăn trong sự chán nản: "Chị cả ở bên đó...” Cô tìm một khoảng trống rồi ngăn sự tò mò của mình lại.
“Đưa em tới bệnh viện, anh không có qua đó.” Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói.