Giản Mạt rũ mắt, cô cũng mong rằng đây là tin giả… nhưng có điều, người như Cố Bắc Thần sao có thể nói dối. Dù sao thì, Tử Tiêu cũng là cháu ngoại của anh, trở về người trong nhà sẽ biết đầu tiên, không phải rất bình thường sao?
Cảm nhận được sự im lặng của Giản Mạt, Lý Tiêu Nguyệt cũng nhíu mày, cô biết hoàn cảnh hiện tại của bạn thân mình: "Cậu định làm thế nào?”
“Tớ không biết…” Trái tim Giản Mạt như bị dây thừng thắt chặt.
Lý Tiêu Nguyệt im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Chị em à, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi… Khi cậu biết mối quan hệ giữa anh ấy và Cố Bắc Thần, cậu cũng đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?”
Tâm trạng Giản Mạt càng đi xuống. Dự đoán là một chuyện, nhưng đến nay thật sự phải đối mặt, căn bản cô không dám.
“Đã qua hai năm rồi, có lẽ… có lẽ anh ấy đã buông bỏ rồi?” Lý Tiêu Nguyệt cảm thấy mình thân là luật sư không nên đặt ra giả thiết này, nhưng giờ phút này dù có khéo miệng thế nào, cũng không biết phải an ủi cô bạn thân này ra sao.
Trong lòng nặng trĩu, lại thêm tối qua đi ngủ mở cửa sổ không đắp chăn, buổi chiều hôm đó Giản Mạt liền phát sốt… Nhưng vì cô có tâm sự, nên cũng chẳng để ý cơn chóng mặt là do đâu.
Cứ như vậy, qua một đêm vừa khó ngủ vừa mê man, bệnh Giản Mạt chất như núi.
Ngày hôm sau, cô miễn cưỡng gửi Hướng Vãn một tin nhắn, nói hôm nay bị bệnh không đi làm được, rồi lại mê man ngủ thϊếp đi…
Cố Bắc Thần nhắn tin cho Giản Mạt nhưng không có phản hồi, dứt khoát gọi điện thoại cho cô.
Lần thứ nhất không ai nhấc máy, sắc mặt anh không tốt lại gọi thêm cuộc thứ hai, nhưng vẫn không có ai nhận.
Tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra, trừ khi điện thoại không ở trước mặt cô… Cố Bắc Thần cũng không nghĩ nhiều, nhìn đồng hồ, dứt khoát về Lam Trạch Viên đợi.
Khi đến Lam Trạch Viên, Cố Bắc Thần nhìn thấy xe Hyundai đang đỗ đó, bất giác cau mày, lập tức gọi điện cho Giản Mạt, nhưng vẫn không ai trả lời.
“Chắc là tiểu thư để điện thoại rơi ở đâu rồi…” Tiêu Cảnh thấy tâm tình của Cố thiếu gia không được tốt, định giúp Giản Mạt giải thích một chút.
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ mở cửa xuống xe về biệt thự… Tầng một không có người, anh trực tiếp lên phòng ngủ tầng trên.
Mở cửa, không gian trang trọng khiến anh hơi giãn mày, tầm nhìn rơi xuống chiếc giường lớn, là dáng người cuộc tròn trên đó.
Cố Bắc Thần bước tới, một làn sương mờ ảo trên khuôn mặt lạnh lẽo, giống như tiết trời bên ngoài vậy.
“Um…”
Tiếng nỉ non phá vỡ không gian tĩnh lặng, Giản Mạt như bất an mà nhíu chặt mi tâm, cũng không biết vì khó chịu hay gặp ác mộng.
Cố Bắc Thần cúi người nhìn xuống, bàn tay thon dài, hiện rõ đốt xương nhẹ nhàng đặt lên trán Giản Mạt… Cảm giác ấm nóng khiến anh lập tức cau mày.