Chương 31: Có Một Nỗi Đau Mang Tên Tình Đầu

Giản Mạt âm thầm nuốt nước miếng, thu lại hết những tâm tình vừa nãy của chính mình: “Còn không phải do tối qua anh đòi hỏi quá độ...” Giọng nói của cô mang theo vài phần hờn dỗi.

Đột nhiên cảm tạ hơn một năm này ở chung với Cố Bắc Thần, dường như bất cứ cảm xúc nào cũng có thể trong nháy mắt biến thành bộ dạng nịnh hót đúng với sở thích của anh.

Quả nhiên, khóe miệng Cố Bắc Thần cong lên một nụ cười tà mị, tiến lên ôm lấy Giản Mạt, hôn nhẹ lên mặt cô: “Nếu như em nói... bởi vì hai ngày nay anh không về nên có chút thương tâm, anh sẽ càng vui hơn.”

Giản Mạt cong cong khóe môi: “Vậy nếu như em thật sự nói như vậy, anh có cảm thấy em quá tham lam không?”

“Ừm, có lẽ.” Cố Bắc Thần nhướn mày: “Nhưng mà, cũng vẫn rất thích.” Anh dùng nụ cười mị hoặc tam sinh cười lên một cái, sau đó buông Giản Mạt ra đi ra ngoài.

Tiêu sái mà đi, giống như lúc đến vậy...

Cố Bắc Thần người đàn ông này trời sinh đã có cảm giác ưu việt, không chỉ bởi vì có thân phận Cố gia cùng với Đế Hoàng tăng thêm giá trị, mà là vì bản thân anh chính là một thần thoại ở Lạc Thành.

Có thân phận, có học lực, có diện mạo, có tiền... Vậy cho nên, người như anh đã quên mất làm thế nào để đặt người khác ở trước mặt mình mà chỉ hiểu được cách khiến cho người khác chạy theo bước chân của anh.

Giản Mạt không còn sức lực để suy nghĩ những điều này, chỉ buông thân thể có chút mệt mỏi xụi lơ ngồi ở trên ghế sô pha...

Mũi nhỏ kịch liệt chua xót, hai mắt hình như cũng sưng đau cả lên... có thứ gì đó dần dần che khuất tầm mắt, cả thế giới đều trở nên mờ ảo.



Giản Mạt cuộn tròn chân, hai tay ôm lấy đầu gối, đem mặt vùi vào trong khuỷu tay...

Có hay không một kiểu người, chỉ cần nhắc đến tên của người đó, bạn có thể sẽ cảm thấy đau đến mức hít thở không thông?

Sở Tử Tiêu, cái tên này đối với Giản Mạt trước kia mà nói, đã từng là một đại danh từ mang theo hạnh phúc và niềm vui... nhưng từ hai năm trước, bắt đầu từ cái đêm mà cô mất đi tất cả mọi thứ, anh cũng biến thành nỗi đau không thể đυ.ng tới được.

“Tử Tiêu, hóa ra chờ đợi không dễ dàng như em tưởng tượng, xin lỗi, em đã gặp được một người khác trong sinh mệnh của mình... Chúng ta chia tay đi!”

Tin nhắn khẩu thị tâm phi lúc ấy không ai biết cô đã phải khó khăn như thế nào để gửi đi, giống như một thanh đao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim đã bị vấy bẩn của cô, đau đến mức cô dường như không thể thở nổi.

Nước mắt, nóng bỏng tràn ra khỏi hốc mắt, thuận theo hai má mà chậm rãi lượn vòng xuống... lan tràn ra trên khóe môi, toàn là mùi vị mặn chát.

Thân thể Giản Mạt bắt đầu không ngừng run rẩy... tuy rằng đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như thế, nhưng cô không biết sẽ phải đối diện như thế nào.

Người yêu ngày trước biến thành cháu trai bên ngoại của chồng mình, là loại quan hệ buồn cười đến cỡ nào?

Cả một ngày dài Giản Mạt làm gì cũng không cảm thấy hứng thú, sắc mặt cũng không tốt, hốc mắt còn hơi phiếm hồng... Không khí trong tổ ngày hôm nay cũng bởi vì sự trầm mặc của cô mà trở nên có chút nặng nề.

“Hướng Vãn, cô đi thám thính đi...” Mạc Tiểu Nhã có hơi không chịu nổi bầu không khí như thế này nữa mở miệng, dụ dỗ Hướng Vãn đi qua hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.



Hướng Vãn vội vã lắc đầu, cả mặt tràn ngập kháng cự: “Không đi, hôm nay chị Mạt lạnh lùng đến mức có thể đông chết người luôn đấy.”

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Mạc Tiểu Nhã đưa tay chống má: “Nói ra mọi người cũng có thể giúp đỡ tham mưu cố vấn cho mà.”

Đinh Đương xuyên qua tấm cửa kính nhìn vào phía trong phòng thiết kế, Giản Mạt đang lâm vào suy nghĩ của chính mình: “Theo tôi dự đoán... thất tình rồi.”

“Soạt” một cái, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Đinh Đương, từng cặp mắt một trừng lên thật lớn, giống như cô ấy biết được nội tình bên trong vậy...

Đinh Đương ngồi thẳng người dậy, cảnh giác nhìn ba người: “Tôi, tôi cũng chỉ đoán thế thôi...”

Tất cả những người khác lại tiếp tục không nói gì, chỉ bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhao nhao hạ thấp vai... kỳ thực, biểu tình ngày hôm nay của Giản Mạt thực sự chính là bộ dạng của người thất tình, còn là kiểu mới sáng sớm đã bị đá nữa.

Nhưng mà, quả thực tâm tình của cô lúc này so với thất tình cũng không có gì khác biệt... loại tâm tình trốn tránh đã đè nén gần hai năm nay, vào buổi sáng lúc Cố Bắc Thần phun ra cái tên kia, trong chớp mắt đã vỡ nát mà phát tán ra.

Giản Mạt không biết chính mình làm thế nào chịu đựng được đến lúc tan làm, cả người giống như hinh hồn du lãng bước ra khỏi thang máy, hoàn toàn không nhìn thấy được mới chỉ đi đến tầng một, chứ không phải là tầng hầm để xe.

Đi theo dòng người ra khỏi thang máy, đến tận lúc đứng ngoài cửa tòa nhà văn phòng rồi cô mới theo bản năng ngước đầu nhìn trời... Rõ ràng buổi sáng thời tiết vẫn còn rất tốt, lúc này lại đột nhiên kéo đến mây đen âm u, giống như sắp có một trận mưa dông bão táp giáng xuống vậy...

...