Chương 29: Kinh Hãi

Trên thế giới này có một loại người, một giây trước có thể đẹp trai đến mức không tưởng, tất nhiên... Một giây sau cũng có thể vô sỉ đến không có giới hạn.

Giản Mạt vẫn luôn cảm thấy trong tình yêu đàn ông chính là loài động vật thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cô cứ nghĩ vào lúc cao trào nhất, Cố Bắc Thần chắc chắn sẽ nới lỏng cảnh giác mà đồng ý với yêu cầu của cô...

Nhưng cuối cùng... Giản Mạt nặng nề thở dài thườn thượt, đối với chuyện tối hôm qua cô không thể thuyết phục Cố Bắc Thần đồng ý cho mình đi cửa sau, cô cảm thấy chắc là mình sẽ phải buồn bực mất mấy ngày vì chuyện này.

Giản Mạt hậm hực cầm cốc sữa bò uống ừng ực mấy ngụm liền, cô vẫn âm thầm suy nghĩ làm thế nào mới có thể thuyết phục Cố Bắc Thần để cô tham gia gửi bản thảo dự thi ở Đế Hoàng... Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cách nào cũng bị cô bóp chết ở trong lòng, không dám thực hiện.

Cố Bắc Thần ung dung thưởng thức cà phê, mắt ưng thâm thúy liếc nhìn Giản Mạt đang đau khổ suy tư ở phía đối diện, môi mỏng hơi nhếch, ý cười như có như không.

“Chờ lát nữa anh đưa em đi làm, được không?” Cố Bắc Thần buông ly cà phê hờ hững mở miệng, ngay sau đó đuôi lông mày tà mị khẽ nhếch.

Giản Mạt lập tức biến sắc: "Để em tự lái xe đi...”

“Anh không thể gặp người khác hay sao?” Khuôn mặt Cố Bắc Thần trầm xuống, lạnh lùng như một pho tượng điêu khắc.

Giản Mạt giật giật khóe miệng, cô đứng dậy đi về phía đối diện, ngồi xuống bên cạnh Cố Bắc Thần sau đó hôn nhẹ lên môi anh mấy cái, vẻ mặt lấy lòng nói: “Là em không thể gặp người khác...”

“Hừ!” Cố Bắc Thần lúc này mới dịu đi một chút.

Khóe miệng Giản Mạt càng tươi tắn hơn, ở sâu trong đáy mắt lại lộ ra một tia sáng ranh mãnh giảo hoạt... Người đàn ông này quả thật là làm cô có chút ngứa răng muốn cắn anh một cái.

“Muốn anh?” Cố Bắc Thần nhìn thấy ánh mắt sáng trưng ranh mãnh của Giản Mạt, đột nhiên ghé sát vào tai cô, mờ ám hỏi.



“Hả...” Khóe miệng Giản Mạt không ngừng co giật, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

Ánh mắt Cố Bắc Thần lại càng trở nên nóng rực, gắt gao dán chặt lên người Giản Mạt.

“Tối hôm qua cùng với anh chơi lâu như vậy, phía dưới của em đến tận bây giờ vẫn còn đau đây này.” Giọng Giản Mạt ngọt mà không ngấy, chỉ thấy cô khẽ thở dài một tiếng: "Em đã cố gắng chiều anh như vậy rồi, nhưng mà anh vẫn không đồng ý giúp đỡ em.”

Cố Bắc Thần khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng đang cong cong hờn dỗi của Giản Mạt, giọng nói trầm ấm cất lên: "Muốn anh đồng ý cho em nộp bản thảo dự thi?”

“Vâng ạ!” Giản Mạt vội vàng gật đầu, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu.

Cố Bắc Thần hơi nhếch khóe môi, ý cười lộ ra không rõ, ánh mắt thâm thúy như đầm nước sâu hun hút, làm cho người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh: "Không được!”

“...” Giản Mạt không còn lời nào để nói: "Anh lại cố ý trêu tức em... Anh có cần phải quá đáng như vậy không hả?”

“Tất cả các hạng mục của Đế Hoàng đều phải trải qua quá trình kiểm duyệt gắt gao, cho dù anh muốn thiên vị ai thì ít nhất người đó cũng phải có tên tuổi và năng lực mới được...” Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu thẳm không đáy: "Muốn anh giúp em đi cửa sau, vậy thì ít nhất cũng phải có lý do gì chứ?”

Giản Mạt không nói...

“Hay là... Để anh nói thẳng với mọi người em là Cố phu nhân?” Cố Bắc Thần môi mỏng khẽ nhếch, đáy mắt hiện lên ý cười nguy hiểm: "Nếu vậy thì em chẳng cần phải thi đấu gì nữa, tất cả đều để cho em thiết kế hết... Em thấy sao?”

“...” Giản Mạt nghe thấy vậy thì vội vàng lắc đầu, miệng thì cười nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa Cố Bắc Thần: "Làm sao có thể vì em mà phá vỡ quy tắc của Đế Hoàng được!”

Cố Bắc Thần ý cười càng sâu, anh cầm lấy một chiếc cà vạt hất cằm nhìn cô ra hiệu...