Chương 13: Cố Bắc Thần Chính Là Kẻ Lừa Đảo

Giản Mạt nheo mắt, người đã bị Cố Bắc Thần đặt lên giường…

Anh chống hai tay để cô ở giữa, ánh mắt hung ác mà thâm thúy nói: “Anh đi tắm… Trong lúc này em có thể suy nghĩ kĩ, ngoài thể xác, em còn có thể lấy gì làm điều kiện nữa.”

Giản Mạt máy móc rũ mắt, cứ như vậy nhìn bờ môi mỏng đầy quyến rũ của Cố Bắc Thần, nụ cười đẹp đến nỗi cô phải bỏ vũ khí đầu hàng, thầm thở dài, lại lộ ra vẻ mặt hơi đáng thương.

“Chậc chậc, đúng là không thể chịu được vẻ mặt này của em…” Cố Bắc Thần vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nghĩ cho kĩ, cho em thêm năm phút!” Nói xong, anh cúi người hôn lên khóe môi Giản Mạt, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

Giản Mạt lẳng lặng đảo mắt, ngoài việc cô mê tiền của Cố Bắc Thần, thì vẻ đẹp của anh cũng khiến cô không nói nên lời rồi.

Thời gian Cố Bắc Thần tắm quả nhiên lâu hơn mọi lần khoảng năm phút… Lúc anh đi ra tóc vẫn còn hơi ẩm, thân dưới được quấn một lớp khăn tắm trắng.

Giản Mạt nghiêng đầu nhìn…

Dưới ánh đèn mập mờ, thân hình sáu múi, trên rộng dưới hẹp vô cùng rõ ràng. Đường nét mê người ấy, càng khiến lòng cô rung động.

Thân hình mặc quần áo trông rất gầy cởi ra lại vô cùng hoàn hảo!

“Nước miếng đều chảy rồi kìa…” Cố Bắc Thần tùy tay lấy khăn bông lau đi mái tóc ẩm ướt, rồi đến gần cô.

Giản Mạt có hơi ngượng ngùng, thân hình này từ lúc mới bắt đầu kết hôn còn ngại nhìn, cuối cùng có thể quang minh chính đại, mở to mắt nhìn, thật sự đã thành “vợ chồng” rồi.

“Anh nói… Không nhìn thì không nhìn!” Giản Mạt híp mắt cười, vẻ mặt đầy tự hào: “Em không phải cũng rất nghe lời sao?”



Giản Mạt thuộc tuýp người rất có nhan sắc, không những là hoa khôi của khoá, mà còn là hoa khôi của trường. Cũng không chỉ có ngoại hình, mà học tập cũng xếp vào hàng học bá… Ở trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô.

Lúc này lại cố tình làm ra vẻ câu dẫn, Cố Bắc Thần không ăn ngay nhưng cậu nhỏ phía dưới đã hung hăng ngóc đầu…

Một trận điên loan đảo phượng, bất luận là Cố Bắc Thần hay Giản Mạt trước giờ đều rất thỏa mãn.

Nhưng Giản Mạt lại bi thương phát hiện ra, thể lực Cố Bắc Thần thật sự quá tốt rồi… Mỗi lần trở về đều khiến cô lăn lộn đến sức cùng lực kiệt, vốn không thể nghĩ đến vấn đề khác sao?

Ngày thứ hai, khi ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm dày cộp thành những đốm nắng mỏng manh, đồng hồ sinh học của Giản Mạt đã đánh thức cô dậy.

Phát hiện bản thân vẫn còn nằm trong vòng tay của Cố Bắc Thần, cô mỉm cười, hôn lên gương mặt nghiêm nghị của anh, giọng cô khàn khàn sau khi tỉnh dậy: “A Thần… thức dậy trong lòng anh, thật tốt!”

Có vừa nói, vừa dụi vào ngực anh.

Cố Bắc Thần không mở mắt, lười biếng thấp giọng nói: “Đang yên đang lành lại tử tế vậy, có ý đồ gì!”

“…” Giản Mạt nghe xong, trong lòng oán thầm Cố Bắc Thần mấy trăm lần.

Nhưng người ta là kim chủ đại gia, lại là người liên quan đến việc cô có đi được UCL hay không, cô phải nhịn… Mới sáng sớm đã thấy ấm ức, khó chịu rồi!

Giản Mạt có chút muốn khóc không ra nước mắt, hận mình không thể một đấm tên này bất tỉnh!

Khóe miệng nhếch lên, Giản Mạt hơi ngẩng đầu, tựa cằm vào ngực Cố Bắc Thần, xấu xa cọ vào điểm mẫn cảm của người đàn ông kia: “Ngoài thể xác em cũng không còn cách nào khác… nên đã đồng ý rồi!”