Sở Tử Tiêu đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe màu đen rời đi sau khi Giản Mạt lên xe ... Tuy rằng không nhìn rõ chiếc xe bởi khoảng cách và đèn chiếu sáng nhưng vẫn có thể thấy được sự hào nhoáng của chiếc xe.
Có cảm xúc gì đó cuồn cuộn ở trong lòng, vẻ mặt Sở Tử Tiêu vốn dĩ ôn nhã tuấn tú dần dần được che lại bởi một tầng khói mù...
Giản Mạt vừa nói chuyện qua điện thoại với Cố Bắc Thần thì thấy anh không có nhiều tâm trạng lắm nhưng sau khi lên xe liền cảm thấy có gì đó không đúng khiến người khác cảm thấy áp lực.
Cũng không biết có phải hay do tâm trạng không tốt hay không, Giản Mạt cũng không để ý, sau khi lên xe cô liền nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.
Khu đô thị quốc tế nhấp nháy ánh đèn neon vào ban đêm luôn hấp dẫn con người, đến nỗi quá nhiều người không thể thoát ra khỏi vòng xoáy của cuộc sống về đêm.
Gương mặt nghiêm nghị của Cố Bắc Thần không có biểu cảm gì, khiến người ta không nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này ...
Vào lúc đó, một cái nhìn kinh ngạc trên đường đi, nếu không nhầm thì ... người phụ nữ hôn người đàn ông đang mặc chiếc váy giống hệt Giản Mạt.
“Chẳng phải đã nói là tham gia sinh nhật của đồng nghiệp nên về muộn sao?” Giọng nói của Cố Bắc Thần bình tĩnh khiến người ta không thể nghe thấy sự hỗn loạn trong lời nói.
Giản Mạt thu hồi ánh mắt, lười biếng dựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Thần nói: “Có chút không thoải mái...”
Chủ đề này chẳng phải khi nãy đã nói qua điện thoại rồi sao?
Khi đến đoạn đường gặp đèn đỏ, Cố Bắc Thần dừng xe nhìn Giản Mạt, bên ngoài bình tĩnh như mặt biển phẳng lặng không sóng không gió nhưng kỳ thực đang có dòng nước ngầm đã dâng cao.
“A Thần, anh nhìn em như vậy, em sợ mình sẽ chìm vào vòng xoáy của anh…” Giản Mạt giọng nói nhỏ nhẹ, cho dù không vui, cô cũng đã quen ngụy trang trước mặt Cố Bắc Thần rồi.
Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt, đèn xanh bật sáng, anh khởi động xe tiếp tục lái xe về phía Lam Trạch Viên: “Có gì muốn nói với anh không?”
“Hả?” Giản Mạt khó hiểu.
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nở một nụ cười lạnh lùng, hơi vô hình, nhưng Giản Mạt thấy rất rõ.
Không biết có phải vì lương tâm cắn rứt hay không, Giản Mạt chợt nghĩ rằng có lẽ Cố Bắc Thần đã nhìn thấy cô hôn một người đàn ông ...
Tuy nhiên, nghĩ đến chiều cao của Sở Tử Tiêu hoàn toàn có thể che khuất cô, và ở góc độ đó, họ trong bóng tối, và đám người Cố Bắc Thần đứng ngoài ánh sáng… sẽ có điểm mù trong góc nhìn.
“Em muốn nói là...” Giản Mạt mím khóe miệng: “Phải dựa vào mấy tờ báo lá cải mới thường xuyên được thấy chồng mình, thật đau lòng.”
“Ồ?” Cố Bắc Thần ánh mắt sâu hơn, không nói gì nữa.
Giản Mạt hơi bối rối về tâm tư của Cố Bắc Thần vào lúc này... Ngày thường cô làm nũng, anh luôn mỉm cười.
Thật ra anh biết rõ cô thật lòng được mấy phần, dù sao cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân, ai lại thật lòng chứ... Nhưng không biết vì sao lúc này cô lại cảm giác như cơn mưa sắp ập tới.
Trầm mặc!
Cố Bắc Thần im lặng, còn Giản Mặc cũng vì chuyện bất ngờ gặp Sở Tử Tiêu mà không quan tâm điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Sau khi đến Lam Trạch Viên, Cố Bắc Thần xuống xe đi vòng qua bên cửa ghế phụ, mở cửa ra, Giản Mạt chưa kịp phản ứng lại, anh liền kéo Giản Mạt xuống một cách thô lỗ.
Trước đây mắt cá chân của Giản Mạt vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng khi bị kéo như thế này, mắt cá chân của cô ấy lại bị vẹo và cô ấy cảm thấy đau nhói.
Cố Bắc Thần không nhận ra rằng Giản Mạt đang không ổn, sải bước lớn đưa cô vào biệt thự, không dừng lại ở phòng khách, mà đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.
“Ầm” một tiếng, Giản Mạt bị Cố Bắc Thần ném lên giường lớn... Theo phản xạ, cô muốn đứng dậy nhưng cơ thể bị Cố Bắc Thần đè lại.
Giản Mạt trong tiềm thức muốn phản kháng nhưng khi hai tay chạm vào ngực Cố Bắc Thần, đối diện với đôi mắt như mực sâu không đáy của anh, cô vội vàng giảm bớt lực đẩy.