Chương 42

Giản Mạt đột nhiên đưa tay đẩy Sở Tử Tiêu ra, cũng không biết là do cô dùng quá nhiều sức, hay là do anh hoảng hốt trong một khắc kia, vậy mà lại bị cô một phen đẩy ra được.

“Tin hay không tùy anh... Sở Tử Tiêu, chờ đợi rất mệt mỏi.” Giản Mạt đối diện với ánh mắt trong suốt vô tận của anh: “Tôi cho rằng tôi có thể làm được, nhưng mà không thể... quá trình chờ đợi khiến tôi mất đi tự tin, tôi cảm thấy đó không phải là yêu nữa rồi.”

Sở Tử Tiêu híp mắt nhìn Giản Mạt, con ngươi đen sâu thẳm như đại dương lộ ra một tầng sắc bén xuyên thấu lòng người: “Em nói dối!”

“Nếu như như vậy có thể an ủi được anh, vậy anh cứ nghĩ như vậy đi...” Giản Mạt lạnh lùng nói xong, sau đó xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.

Nhưng mà, người vừa mới xoay lại, cổ tay lại bị Sở Tử Tiêu bắt lấy...

“Giản Mạt, anh đã về rồi...” Giọng nói của Sở Tử Tiêu đột nhiên trở nên có vài phần hèn mọn: “Không cần đợi nữa, anh cũng không đi nữa... Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”

Chỉ trong nháy mắt, hốc mắt của Giản Mạt lập tức hồng lên.

“Giản Mạt, anh muốn khoảnh khắc mà em quay người, người em nhìn thấy đều là anh... Chúng ta về bên nhau, có được không?”

Đã từng có mùa hoa ngô đồng nở rộ, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài màu kem nắm tay cô nhẹ nhàng mở miệng, đáy mắt tràn ngập ý cười, giống như được ánh sáng rực rỡ của hoa ngô đồng phủ lên.

Hiện giờ, cùng là một câu “có được không”, nhưng lại giống như sự bi thương chìm sâu trong đêm tối... muốn xé tan màn đêm, lại giống như đi đến bên vách đá dựng đứng.

Lông mi run nhẹ, có hàng ẩm ướt rơi xuống, uốn lượn trên hai gò má... cuối cùng lan tỏa ra bên khóe môi.

“Không yêu nữa, làm sao bắt đầu?” Giản Mạt nói ra những lời này đồng thời nước mắt cũng dường như cuồn cuộn lên, cô lạnh lùng rút cổ tay ra, bước nhanh đi về phía nhà vệ sinh.

Cô không dám chậm một phút, cô sợ tất cả những ngụy trang, giả vờ xa cách sẽ tan rã trước mặt Sở Tử Tiêu...

Nước mắt, ở thời khắc cô bước vào nhà vệ sinh lập tức giống như vỡ đê mà cuồn cuộn rơi xuống.

Trong nhà vệ sinh có hai người phụ nữ đang dặm phấn tô son, nhìn thấy Giản Mạt, đầu tiên là nghi hoặc, kinh ngạc, sau đó liếc mắt nhìn nhau rồi thu dọn đồ đạc rời đi...

Trên thế giới này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có những vở kịch với tình tiết máu chó đang diễn ra.

Giản Mạt như thế này, trong con mắt của hai người phụ nữ kia... Không ngoài việc bị đá, hoặc là bị đàn ông khi dễ.

Không ngừng vỗ nước lạnh lên mặt, Giản Mạt đã sớm không phân biệt được trên má là nước hay là lệ nữa... Sự đau đớn như vậy khiến cô nghẹt thở, không có cách nào hít thở nổi.

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là khóc mệt rồi, cũng có lẽ là đã củng cố xong tường thành tâm lý... Giản Mạt mới đem nước cùng lệ trên mặt lau khô, hít thật sâu mấy cái, sau đó mới mang theo tâm tình bi thương tột cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhưng vừa mới đi ra ngoài, cánh tay đột nhiên lại bị một cỗ lực đạo rất lớn túm chặt lấy, Giản Mạt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị quăng tới lối giao nhau của hành lang ở phía bên cạnh.

Cùng lúc đó, Cố Bắc Thần cùng với đám người Long Kiêu cùng nhau đi tới từ một lối rẽ khác... Anh nhìn không chớp mắt đi về phía ghế lô chuyên dụng ở trong góc tối trên hành lang, bước chân trầm ổn.

Giản Mạt có chút kinh hồn, chưa kịp định thần lại thì đã nhìn thấy ánh mắt lộ ra vệt sáng u tối của Sở Tử Tiêu, muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của anh... nhưng lại bị anh dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà hung hăng ép lên đôi môi như cánh hoa chuẩn bị rống giận lên của cô.

Đây không phải hôn, anh đang giống như một con mãnh thú phát cuồng, hung tàn gặm cắn đôi môi mềm của cô, không quan tâm sự phản kháng của cô, môi lưỡi mang theo điên cuồng xâm chiếm lấy thơm ngọt trong miệng cô...

“Ô...” Hai tay Giản Mạt chống trên ngực Sở Tử Tiêu muốn đẩy anh ra, nhưng mà, sức lực của cô dưới sự ngăn chặn mạnh mẽ có lực của anh căn bản không hề đẩy anh ra được dù chỉ một chút.

“Như thế nào mà hôm nay Tam ca đột nhiên lại muốn hẹn em đến Night Heaven vậy?” Cùng lúc đó, giọng nói khôi hài của Lâm Hướng Nam truyền đến.

Nháy mắt Giản Mạt trừng lớn hai mắt, quên mất phản ứng...