Hoắc Phi Đoạt cảm giác lòng của mình đang rỉ máu.
"Dạ!"
A Trung chưa từng có thấy Hoắc Phi Đoạt tức giận đến vậy, nổi giận lớn như thế!
Mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh đều là giả bộ bình tĩnh, rốt cuộc cái gói hàng kia bên trong là cái gì, có thể làm cho lão đại kích động như vậy.
Thẩm Mặc Nhiên đang ngồi trước bàn cùng Cố Tại Viễn ăn cơm, bởi vì cô không thể nói chuyện, cho nên trên bàn, rất yên tĩnh.
Đột nhiên, Thẩm Mặc Nhiên bắt đầu ho kịch liệt.
"Em không thể ăn từ từ sao? Ăn no sau đó đi chăm sóc ba em không được sao?"
Cố Tại Viễn cho là cô vì ăn quá nhanh bị sặc, cho nên lớn tiếng trách cứ cô.
Thẩm Mặc Nhiên vẫn còn ho khan không ngừng, cô dùng khăn giấy che miệng, ho một trận mãnh liệt.
Thời điểm cầm lấy khăn giấy, thế nhưng ở trên mặt giấy lại có máu!
Cô vốn định nhanh chóng đem khăn giấy nắm chặt, không để cho Cố Tại Viễn nhìn thấy.
Nhưng trên mặt giấy trắng như tuyết có màu máu đỏ nhạt, Cố Tại Viễn không phải người mù làm sao không thấy được.
Anh kéo tay của cô lại, nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao em lại ho ra máu hả ? Nói chuyện, tôi hỏi em chuyện gì xảy ra!"
Cố Tại Viễn bởi vì quá gấp, lại bắt đầu rống lên với cô.
Thẩm Mặc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Tại Viễn, sau đó lắc đầu một cái.
"Lắc đầu! Lại lắc đầu! Em là đang nói em không biết nói chuyện sao?"
Cố Tại Viễn nhìn dáng vẻ bàng quang, nhất thời cảm giác mình đã nổi trận lôi đình.
"Đi theo tôi, đi bệnh viện!"
Cố Tại Viễn đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, kéo cô đi ra ngoài.
Thẩm Mặc Nhiên mặc dù rất muốn tránh thoát tay của anh, nhưng nỗ lực mới phát hiện căn bản là đánh không sức lực Cố Tại Viễn.
Hai người đi rất nhanh đến bệnh viện.
Cố Tại Viễn như nổi điên kéo một bác sĩ đến, hướng về phía ông ta hét lên: "Này! Nhanh lên một chút mang cô ấy đi kiểm tra, cô ấy ho ra máu rồi! Nhanh lên một chút!"
Bác sĩ kia bị hành động Cố Tại Viễn dọa cho sợ hãi.
Cũng may nhận ra người này chính là tổng giám đốc Cố của một công ty nổi tiếng Cố Tại Viễn.
"Được, Cố thiếu, anh không nên gấp gáp, tôi sẽ cô ấy đi kiểm tra!"
Nói xong liền đưa Thẩm Mặc Nhiên đi kiểm tra, lúc sắp đi Thẩm Mặc Nhiên đem một tờ giấy nhét vào trong tay Cố Tại Viễn.
Sau đó mỉm cười một cái, bước đi.
Cố Tại Viễn mở tờ giấy ra,trên đó viết: đừng lo lắng, không có việc gì. Ở nơi này chờ em.
Cố Tại Viễn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vốn trong lòng đang phiền não cùng lo lắng sau khi nhìn thấy cái này tờ giấy sau, lại bình tĩnh không ít.
Rất nhanh, Thẩm Mặc Nhiên đã kiểm tra xong trở lại.
Cố Tại Viễn khẩn trương kéo tay của cô, hỏi: "Như thế nào? Bác sĩ nói thế nào!"
Thẩm Mặc Nhiên móc ra vở, viết: bác sĩ nói kết quả phải chờ một chút mới có, không cần lo lắng!
Cố Tại Viễn lo lắng đi tới đi lui, anh cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Rất nhanh, bác sĩ đã cầm trên tay giấy xét nghiệm đi tới.
"Ông sao đi chậm như vậy, không biết chúng tôi đang đợi sao?" Cố Tại Viễn hôm nay tính khí giống như đặc biệt lớn, vẫn không nén được cảm giác trong lòng.
Bác Sĩ kia ấp a ấp úng nói: "Này, cái đó, Cố thiếu. . . . . ."
"Con mẹ nó ông nhanh nói mau? Nói cho tôi biết nhanh một chút!"
"Có thể kiếm một chỗ nào nói chuyện được không?" Bác sĩ cố lấy can đảm nói.
Cố Tại Viễn giống như phát giác ra được cái gì, đi tới trước mặt bác sĩ.
Thẩm Mặc Nhiên không tới gần, chỉ là an tĩnh ngồi ở trên ghế.
Cô có cảm giác xấu, nhưng kỳ quái là, thế nhưng cô lại tuyệt đối không sợ.
"Kết quả như thế nào, nói nhanh một chút!"