Tiêu Mai xé miệng dưới, chu môi, “Ba đứa trẻ kia cũng rất tốt, làm sao mà con bé kia lại như vậy? Kỳ cục”
Tiêu Lạc còn muốn khuyên gì đó nhưng Tiêu Mai đã bỏ đi lên lầu.
Tiêu Lạc khẽ thở dài một tiếng.
Ngũ Y Y hiên ngang mạnh mẽ cưỡi xe đạp tới trường, vừa bước một chân vào cổng trường đã bị người khác chặn đường.
“Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ” Hàn Giang Đình dang hai tay lưu manh chặn trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y tức đến nỗi xạm mặt lại, “Làm ơn không cần sớm như vậy liền cho mọi người biết cậu là thằng ngốc! Nhàm chán”
Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Y Y mặc trên người một cái áo T-shirt, mắt híp lại, nói, “Mình nói cậu…..cậu là cố ý? Không phải tối qua nói là hôm nay mặc váy sao ? Mình cùng mấy học trưởng khác ở bên ngoài chờ cậu muốn điền rồi”
Ngũ Y Y không thèm để ý đánh tay Hàn Giang Đình, “Mình như vậy không thể gặp người hả? Mình như vậy không phải là con gái sao ? Mình cho cậu biết họ Hàn kia, chỉ vì cậu muốn làm thân được nhiều người không mặt mũi dám bán rẻ mình như vậy, mình không tính sổ với cậu là nể mặt lắm rồi. Cậu còn ở đó oán thán, mình không đi gặp tên học trưởng Háo Sắc kia nữa”
Hàn Giang Đình không có khí chất, cợt nhã, rất nịnh bợ ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y, “Lão đại ngài bớt giận, bớt giận a. Là tiểu nhân đắc tội với ngài, ngài đem tiểu nhân làm một cái rắm, thả đi”
Hi hi….Ngũ Y Y bị chọc cười một cái.
Có một tri âm tri kỉ ở bên người, thật tốt. Tối thiểu, nàng cũng không cảm thấy cô đơn vô dụng như vậy nữa.
“Cậu biết không Y Y, cậu trở thành tiêu điểm rối nha. Kỳ này trên mặt báo đều là hình của cậu, nào là hoa hậu gương mặt, hoa hậu bóng lưng, hoa hậu..."
"Rắc rối" Ngũ Y Y phẫn uất nói.
Đám kí giả trong trường học chẳng khác gì chim sẻ lúc nào cũng thích moi chuyện của người khác.
không làm phiền người khác bọn họ sẽ ốm đi sao?
đúng là phiền chết người.
"Cậu mau đi tìm mấy tờ báo kia xé đi"
"Ai nha, xé cái gì, cậu vốn là hoa khôi xinh đẹp nhất trường mà, nên để cho bọn họ biết Ngũ Y Y là ai chứ ?"
Ngũ Y Y cười gằn , "Buổi chiều không phải cậu phải đi gặp mấy học trưởng kia sao....Hừ Hừ , mình không đi"
Hàn Giang Đình mặt xanh như tàu lá chuối, "Mình đi! Mình lập tức đi xé những thứ tạp chí viết lung tung kia! Mình lập tức xé ngay"
Ngũ Y Y sờ sờ đầu Hàn Giang Đình, " Ngoan"
Hàn Giang Đình tức giận trợn mắt một cái.
Sắp hết tiết cuối cùng, mọi người ai cũng đều nằm trên bàn ngủ thϊếp đi.
Cao nhất là Bản Gia Minh, thế nhưng có thể chống mặt ngủ không nhúc nhích rất giống như đang nghe giảng.
Ngũ Y Y nhanh chóng chép bài, đột nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra, thầy giáo giật nảy mình,chưa bao giờ quản việc dạy học vậy mà hiệu trưởng lại xuất hiện ở đây .
"A, hiệu trưởng, sao thầy lại tới đây?"
Thầy giáo cường nịnh nọt nói.
toàn thể học sinh choáng váng.
chỉ có một nam sinh vô tri vô giác, như cũ đánh tiếng gáy nhẹ nhàng.
Hiệu trưởng trên mặt mang mấy phần lúng túng, mấy phần khẩn trương, lại giống như là hốt hoảng.
"Ờ...Tôi có chuyện muốn nói với một học sinh trong lớp"
Hiệu trưởng nghiêm túc nói với thầy giáo.
"A, vậy xin mời, thầy muốn tìm trò nào a?"
A, vì sao, hiệu trưởng đứng đầu trường lại đi tìm học sinh, chẳng lẽ là tìm tiểu tình nhân? Cái này không được? Không phải định tiến hành chuyện mờ ám gì tại phòng làm việc chứ?
"Ngũ Y Y! Trò nào là Ngũ Y Y?"