Buổi tối mơ nhiều ác mộng.
Lúc là chú Hoắc cầm dao găm trong tay, cười với cô, nói, vật nhỏ, nhanh trả tiền đi! không trả tiền được, lập tức đâm cô!
Lúc thì, lại mơ thấy cô chạy rồi chạy, hổn hển chạy trốn, chạy loạn không phương hướng.
Lúc lại, đột nhiên thấy chú Hoắc vẫy tay với cô, sau đó từng cái từng cái cởϊ qυầи áo.....
Thật là hỏng mất thôi.
Mơ thấy bị đuổi bị gϊếŧ cũng thôi đi, dù sao thiếu tiền của người ta, nhưng vì sao cô lại mơ thấy chú Hoắc cởϊ qυầи áo chứ?
"Chẳng lẽ mình đến thời kỳ mộng xuân rồi hả? Bắt đầu phát tình sao? A a a, thật là khổ chết được!"
Ngũ Y Y soi gương đánh răng, gật gù đắc ý.
Nhìn trong gương bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Ngũ Y Y nở nụ cười xấu xa.
"Ha ha, mơ thấy chú Hoắc, dáng người cực kỳ nóng bỏng nha.., ha ha."
Y Y đối với chủ nợ đáng giận kia cảm thấy xấu hổ.
Vì đã đồng ý với Hàn Giang Đình hôm nay sẽ mặc váy, mở ra tủ quần áo, Ngũ Y Y xách ra mấy cái váy ít ỏi, rồi lại buông xuống.
Hôm nay phải đi gặp chú Hoắc, chẳng may người kia trở mặt tại chỗ, muốn đánh cô, cô vẫn là nên mặc quần bò mới dễ chạy trốn.
Ừm, không sai, mặc quần! Thuận tiện chạy!
Ngũ Y Y mặc sơ mi màu đen, phía dưới mặc quần bò màu nhạt, đi xuống lầu.
Ngũ Y Y vào phòng ăn, phát hiện ba chị em Ngũ gia vừa mới ngồi xuống, trước mặt mỗi người là bữa sáng phong phú.
Ngũ Y Y ngồi xuống, cách ba người kia rất xa, nói, "Vυ" Trương, phiền vυ" bưng cho tôi bữa sáng."
Ngũ Y Y nhếch miệng cười xấu xa.
Vυ" Trương vội vội vàng vàng chạy đến, tay còn dính nước, có chút không biết làm sao vội lau lên tạp dề, "Cái kia....... Tứ tiểu thư, hôm nay........ Chỉ có ba phần ăn sáng. Đại tiểu thư chỉ dặn làm ba phần."
Ngũ Y Y liền biết rõ đầu đuôi, khoát tay áo cho vυ" Trương đi, xoay mặt, trừng Ngũ Nhân Ái.
"Ngũ Nhân Ái, không muốn cho tôi ăn cơm, cô tạm thời còn chưa có quyền này. Nói cho cùng, tôi dù sao cũng là Tứ tiểu thư."
Ngũ Nhân Ái cười lên khanh khách, "Ai nha, Y Y, chúng tôi nhìn cô đánh nhau sung sức như thế, tưởng cô là người sắt, không cần ăn chứ, ha ha ha."
Ha ha cái gì mà ha ha, cô há to mồm thật khó coi.
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Ái tao nhã lấy khăn giấy lau miệng, không thèm để ý đến ánh mắt của Ngũ Y Y, "Xấu hổ a Y Y, trước kia cô đều ăn sáng ở ngoài, tôi nghĩ cô không thích ăn cơm ở nhà, cho nên nói vυ" Trương không cần chuẩn bị phần của cô, nói như thế nào thì cũng tiết kiệm cho gia đình thôi."
Ngũ Nhân Tâm nháy nháy mắt, "Cũng đúng thôi, người khác có đàn ông thương yêu, cô có bản lĩnh thì tiếp tục để cho Hàn Giang Đình tới đón cô đi ăn sáng."
Ngũ Y Y bị chọc tới sắc mặt tái mét, lại không muốn cùng ba con heo kia tiếp tục ầm ĩ, đứng lên, lạnh lùng nói, "Về sau nếu còn thiếu phần ăn của tôi, tôi học nhóc ba, đi tố cáo với ba."
Ngũ Nhân Lệ trừng to mắt, "Các ngươi có nghe không? Cô ta nói cái gì? Cô ta dám kêu em là nhóc ba! Chị cả chị hai, Ngũ Y Y dám đặt biệt danh cho em!"
Ngũ Y Y không phản ứng, nghiêm mặt lạnh lùng chuẩn bị ra ngoài, lại có một giọng nói kêu lại.
"Y Y?"
Ngũ Y Y cứng người, không xoay mặt.
Không quay lại cô cũng biết, đó là giọng nói ôn nhu của Tiêu Lạc.
Ba chị em Ngũ gia đồng thời giật mình nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy Tiêu Lạc nhanh chóng đi xuống dưới.