*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 11: Sơ giao.
Chu Thiếu Xuyên giữ lời, sau bữa trưa trở về nhà, hắn trả lại chẵn chòi hai ngàn tệ cho Hướng Vinh.
Kể từ ngày hôm ấy, Hướng Vinh cũng có một phát hiện mới đáng ngạc nhiên —— Chu Thiếu gia gặp cậu ở trường, hắn sẽ khẽ gật đầu và đồng thời vẫn giữ nguyên bản mặt vô cảm đó.
Đến tận lúc này, bởi cậu đến đồn cảnh sát cứu người, rồi cùng hắn ăn một bữa phá lấu, Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên cuối cùng cũng hình thành mối quan hệ sơ giao thật sự.
Nhưng 'vinh dự đặc biệt' này có lẽ chỉ giới hạn ở Hướng Vinh, bởi trình độ giao tiếp 'chết tiệt' của Chu Thiếu Xuyên có thể nói là nhất quán và bền vững.
Hiện giờ đám con trai cùng khoa kiến trúc thường thỉnh thoảng nhắc đến hắn mỗi khi nói chuyện phiếm, chủ yếu vẫn là giọng điệu 'muốn cho hắn xem một chút sắc thái cuộc đời'. Nhưng dạo gần đây hắn không ở trong khoa, xem như mất đi điều kiện xung đột cần thiết. Hơn nữa, dù sao đại học khác với cấp hai và cấp ba, tuổi trẻ nông nỗi nhưng đã tự chủ trong suy nghĩ. Đại học J cũng có thứ hạng khá cao trong 985 đại học trong nước, đa số những người thi đỗ vào đều không phải là nô ɭệ của những cảm xúc bốc đồng liều lĩnh, thành ra nhiều nhất mọi người chỉ nói cho vui mồm.
Nhưng cuối cùng người ra tay lại là đám nam sinh quăng tám sào cũng không tới của khoa Nhân văn. Về phần lý do, đó chỉ là một cái cớ cổ xưa kinh điển —— 'Tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan' [1]
[1] Tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan (冲冠一怒为红颜): Xung quan nhất nộ vị hồng nhan (câu thơ được dịch bởi Nguyễn Thị Bích Hải). Câu thơ này trích trong bài Viên Viên khúc của Ngô Vĩ Nghiệp, đây là một trong những khúc thơ văn nổi tiếng nhất nói về Trần Viên Viên.
Tất nhiên, nguyên nhân sự việc hoàn toàn do Chu Thiếu Xuyên quá rảnh rỗi. Ngày nào hắn cũng giống như 'thiếu hiệp' một thân một mình, ỷ vào thanh kiếm vô hình để 'cao ngạo ta đây'. Suốt ngày độc bước 'hành tẩu giang hồ' trong trường, lớp chuyên ngành thì chẳng bao giờ đến, cứ thích ló mặt đến lớp Lịch sử Trung Quốc của khoa Nhân văn.
Thường xuyên qua lại khó tránh khỏi sự chú ý của các sinh viên trong khoa. Lớp Lịch sử không thiếu nữ sinh, nhan sắc người nào người nấy 'chất như nước cất'. Đặc biệt là Hoa khôi có tố chất 'thanh tao thoát tục' hơn hẳn dàn em gái của khoa Khoa học kỹ thuật —— Không chỉ da trắng, sang chảnh, xinh gái mà cả ngoại hình còn cực giống nữ diễn viên người Pháp Sophie Marceau*. [2]
[2] Sophie Marceau: là một nữ diễn viên, đạo diễn, nhà biên kịch và văn sĩ người Pháp.
Hoa khôi đã để ý đến Chu Thiếu Xuyên từ lâu, cô nàng rất tò mò về lý do khiến anh chàng đẹp trai vượt khoa đến đây nghe giảng. Sức tưởng tượng của Hoa khôi vốn phong phú, hơn nữa còn bị các chị em mồm năm miệng mười đánh trống reo hò, cô nàng bắt đầu lâng lâng nghĩ rằng, Chu Thiếu Xuyên đến đây chủ yếu là vì cô.
Trong lòng Hoa khôi vui phải biết, nhưng đợi mãi chẳng thấy Chu Thiếu Xuyên hành động. Dưới sự ủng hộ của quần chúng xung quanh, cô nàng rốt cuộc quyết định chủ động lên sân khấu —— Đến ghẹo hắn trước.
Sau tiết học hôm nay, Hoa khôi đi theo Chu Thiếu Xuyên đến một quán cà phê gần trường. Lợi dụng lúc hắn đang trầm tư, cô nàng yểu điệu đến gần hắn rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Tuy Chu Thiếu Xuyên đã ở Pháp nhiều năm, nhưng trái tim vẫn mười phân vẹn mười của người đàn ông Trung Quốc chính thống —— Không hề có cảm giác phải thương hoa tiếc ngọc với các cô gái. Nếu không phải tách cà phê này chưa uống hết, hắn đã đứng dậy bỏ đi rồi. Sau khi nghe Hoa khôi nói tràng giang đại hải về việc muốn mời hắn tham dự tiệc sinh nhật, Chu Thiếu Xuyên lập tức lạnh lùng từ chối.
Hoa khôi hiếm khi gặp phải cảnh thất bại, cũng không tin mình không thể đánh đâu thắng đó trước mặt các nam sinh. Cô nàng chỉ cho rằng anh đẹp trai trước mặt vốn có tính cách kiệm lời của tuổi mới lớn, thành thử không hề nản lòng, cô tiếp tục chọn văn hoá nước Pháp làm điểm khởi đầu, cố gắng bắt chuyện thêm lần nữa.
Bên này cô đang tự sướиɠ, chỉ là không ngờ nhân viên phục vụ lại chạy đến hỏi cô có yêu cầu gì không.
Hoa khôi chắc hẳn là 'truyền nhân' đích thực của Xuyên kịch, vừa quay đầu lại thì nụ cười đã tất ngấm, cô nàng đỏng đảnh quát lớn: "Không nhìn thấy người ta đang nói chuyện à, muốn cái gì thì tôi sẽ gọi. Mắt mũi để đâu không biết, chủ quán không chỉ dạy cho mấy người hả!"
Bấy giờ Chu Thiếu Xuyên còn chưa uống hết ngụm cà phê cuối cùng, nghe những lời này, ánh mắt hắn càng lạnh đi. Mặc dù hắn quen trưng ra vẻ mặt xấu xí như thể cả thế giới đều nợ mình, nhưng hắn không bao giờ nóng giận hay lên mặt với nhân viên, thậm chí còn ăn nói lịch sự với người ta, đây là bài học đầu tiên mà hắn nhận được từ thuở nhỏ. Giờ đây nhìn thái độ vênh váo, giọng điệu trịch thượng của Hoa khôi, hắn không khỏi cười khẩy.
Hoa khôi gạt người phục vụ khó ưa sang một bên, vừa quay mặt đã treo lên nụ cười tươi tắn tự nhiên: "Mình luôn muốn học thêm ngôn ngữ thứ hai, trước giờ mình rất thích tiếng Pháp. Không biết Xuyên có rảnh không, có thể dạy mình tiếng Pháp được không?"
Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc cũng uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, hắn đứng dậy: "Không."
"Tại sao?" Có lẽ Hoa khôi ăn phải lời từ chối đầu tiên trong đời, cô nàng không hề nghĩ ngợi đã bật thốt.
"Bởi vì cô nói ngọng, còn hơi bị đầy lưỡi." Chu Thiếu Xuyên cố ý gằn từng chữ, nhớ đến cách dùng từ của Hướng Vinh, hắn nhếch khoé miệng nói thêm, "Người có lưỡi không linh hoạt, làm sao có thể học thêm ngoại ngữ?"
Nói xong, không cần biết mặt mày của cô nàng có bao nhiêu xấu đẹp, hắn xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Hoa khôi bị mấy lời thẳng đuột của hắn đánh đến thảm hại, cô nàng quay về ký túc xá khóc ròng suốt buổi trưa. Lúc ấy Weibo đang lên ngôi, không ít cô cậu sinh viên trong trường đều chạy theo trào lưu than thở trên đó. Tình cờ có người chứng kiến cảnh này, người nọ đăng hết sự việc lên Weibo, vì thế trước lúc trời tối, tin đồn đã lan rộng trong một phạm vi nhỏ của trường Đại học J.
Những người khác chỉ nghe cho vui tai, nhưng trong mắt fans hâm mộ trung thành của Hoa khôi, chuyện này đã là nỗi nhục không thể chịu đựng. Trong số đó có một người tên Doãn Phong, là con em cháu cha của Đại học J. Gã dựa vào mối quan hệ của cha nên miễn cưỡng học Triết học Mác – Lênin. Dạo gần đây gã đang điên cuồng theo đuổi nàng Hoa khôi của khoa Nhân văn. Suy bụng ta ra bụng người, gã không tài nào tin nổi trên đời này vẫn tồn tại trai thẳng có thể chống đỡ trước nụ cười ngọt ngào của Hoa khôi.
Bởi vậy, Doãn Phong vô cùng bực mình Chu Thiếu Xuyên, mà mỗi gã thanh niên máu nóng lên đầu đều không thể thiếu mấy tên lính đầu chó vây quanh. Doãn Phong nghe đám anh em chí cốt lắm mồm lắm miệng bàn tán, cả đám đều nhất trí quyết định, nếu gã có thể cho Chu Thiếu Xuyên một bài học, giúp Hoa khôi xả giận, biết đâu có cơ hội rinh người đẹp về tay.
Hạ quyết tâm, Doãn Phong bắt đầu lên kế hoạch. Gã không biết giá trị vũ lực của Chu Thiếu Xuyên, nhưng với chiều cao xấp xỉ một mét chín của người kia cùng cơ tay, cơ ngực đều rõ ràng mạnh hơn các nam sinh bình thường, gã bèn tìm một sinh viên khoa Thể dục luyện Tán Đả* cộng với một tên lính cùng phòng để chuẩn bị cho màn ba chọi một. Bạn cùng phòng còn có nhiệm vụ cầm điện thoại quay hết toàn bộ cảnh tượng bẽ mặt của Chu Thiếu Xuyên để gã 'tranh sủng' với Hoa khôi. [3]
[3] Tán Đả: là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
Chọn xong ứng cử viên thích hợp, bước tiếp theo là theo dõi và nghiên cứu địa điểm. Mấy nay Chu Thiếu Xuyên vô cùng nhàn nhã, buổi tối thường quanh quẩn trong khuôn viên trường. Nhưng hắn có lẽ thuộc dòng dõi 'cá đù vàng', đặc biệt yêu thích mấy góc vắng vẻ không ai lui tới. Sau khi Doãn Phong theo dõi vài ba lần, gã đã tìm ra quy luật —— Cách mỗi ngày, Chu Thiếu Xuyên sẽ ngồi ở bậc thang sau sân quần vợt vào giờ cơm tối.
Chu Thiếu Xuyên thật sự không biết mấy chuyện này —— Trung bình cứ mười ngày, hắn đã có thể đắc tội hàng tá người. Về mặt kết thù kết oán thì hắn rất có thiên phú, chẳng qua rệp không cắn người, hắn đã sớm quên béng những người mà hắn đã đắc tội. [4]
[4] Rệp không cắn người (虱子多了不咬): trích từ cụm (虱子多了不咬, 賬多了不愁: Rệp không cắn người, nợ không cần lo) ý là một khi người ta đã đối mặt với chuyện đáng sợ nào đó lên đến đỉnh điểm, thì người ta không còn lo ngại gì nó nữa.
Hơn nữa, hắn thậm chí chẳng có lấy một người bạn, kể cả khi ai đó biết trước chuyện này, cũng sẽ không bao giờ báo trước với hắn.
Nhưng người có nhiều bạn thì khác, nguồn tin rõ ràng là nhanh với kịp thời hơn. Hôm nay Hướng Vinh vừa tan học đã trở về ký túc xá tắm rửa, cậu đang mở máy tính lên chuẩn bị làm đồ án thì nghe thấy bạn cùng phòng Vu Vĩ Hiền có biệt danh 'Cái Đuôi Mặn Mòi' mới lấy cơm trở về, hắn ta quăng hộp cơm lên bàn rồi vội vã mở WeChat.
Khi ấy gửi tin nhắn bằng giọng nói mới thịnh hành, âm lượng điện thoại của Cái Đuôi Mặn Mòi luôn chỉnh rất lớn. Mỗi tin nhắn gửi đến đều gần như bắt kịp hiệu ứng khuếch đại của dàn loa công suất lớn.
Cậu nghe thấy người đồng hương nói chuyện với Cái Đuôi Mặn Mòi bằng tiếng phổ thông với giọng điệu ngọng nghịu mang đặc khẩu âm địa phương:【Là người bên khoa Nhân văn, kêu tao đi phụ một tay, nghe nói cho tao nhiều tiền lắm. Tao từng có giải trong thi đấu Tán Đả, thằng nhóc họ Chu kia chết chắc rồi.】
Cái Đuôi Mặn Mòi hiển nhiên phấn khích muốn chết:【Sướиɠ cái nư ghê, rốt cuộc cũng có người làm nên chuyện, nhưng đếch ngờ tới là sinh viên bên khoa Nhân văn.】
【Nghe tụi nó nói Chu Thiếu Xuyên hay chạy sang khoa Nhân văn, cơ mà gặp ai cũng lắc đầu. Ai biết thằng đó còn từ chối cả Hoa khôi chớ. Mà quan trọng mấy đứa kia nói, thằng đó là gay.】
Gì?... Chu Thiếu Xuyên... là gay?!
Dưới sự oanh tạc phương ngữ không biết mệt mỏi hàng ngày của bạn cùng phòng, Hướng Vinh gần như có thể đạt đến trình độ tiếng Quảng Đông cấp bốn, cậu đột nhiên nghe thấy câu này, chân mày không tự chủ nhảy dựng lên.
【Người nước ngoài ư, Châu Âu gay nhiều lắm nha. Tao không đi xem được, tối về nhớ kể tao nghe nha.】
Cái Đuôi Mặn Mòi nói xong câu cuối cùng thì cười toe toét tắt WeChat, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Hướng Vinh.
Trước khi cơn phấn khích chìm xuống, Cái Đuôi Mặn Mòi đã vội kể: "Ê biết gì chưa, có người muốn dạy dỗ Chu Thiếu Xuyên. Mẹ nó, thật sự đã quá, thay dân chúng xả giận mà."
Hướng Vinh: "Tin được không?"
"Được chứ sao không." Cái Đuôi Mặn Mòi nhướng mày lấy làm tự hào, "Nãy mày nghe thấy rồi đó, bạn tao cũng tham gia. Người ta luyện Tán Đả đó nha, từng cầm giải rồi. Đám con trai bên khoa Nhân văn tốn nhiều tiền mời nó, nó mới chịu đến."
Ồ, vậy sao? Tương lai sáng sủa quá, Hướng Vinh cười khẩy, đánh có một trận mà còn phải bỏ tiền mời người khác đến giúp!
"Nãy mày nói tối nay đánh, là hôm nay à?"
Cái Đuôi Mặn Mòi: "Ờ, hình như chặn đường bên sân tennis. Tối nay cho mày xem truyền hình trực tiếp nha, nhớ về sớm —— Ủa, sao mày chưa ăn cơm? Nhắc nhở thân thiện, hôm nay đùi gà ít lắm, giờ mà không đi là hết sạch."
Đùi gà dĩ nhiên rất quan trọng, chạy đêm tối nay đều trông cậy vào nó bổ sung năng lượng. Hướng Vinh lập tức quyết định vứt sạch đồ án sang một bên, nhưng trên đường phóng đến căn tin, cậu lại bất giác nhớ đến đầu đuôi câu chuyện mà Cái Đuôi Mặn Mòi mới nói.
Chu Thiếu Xuyên... Hắn không thể đánh nhau nữa!
Trên lý thuyết, người kia còn đang trong thời gian bảo lãnh. Hơn nữa hắn ra tay rất ác, lỡ như lại xảy ra chuyện gì thì cái người nộp tiền bảo lãnh là cậu phải gánh trách nhiệm rồi? Điều quan trọng nhất là tuy Chu Thiếu Xuyên lắm tật xấu, nhưng dù sao hắn cũng không tệ. Hắn không đáng bị người khác chặn đánh ở nơi hẻo lánh...
Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên dừng ở ven đường thở dài một hơi, xoay người chạy về phía sân quần vợt.
Cùng lúc đó, Chu Thiếu Xuyên đang ngồi ở bậc thang sau sân quần vợt, nhàn nhã tận hưởng khoảng thời gian yên bình của mình.
Hoàng hôn có lẽ là khoảng thời gian bình tĩnh nhất trong ngày của hắn, vì vậy khi ba tên xa lạ đứng trước mặt hắn vênh váo khıêυ khí©h, hắn vẫn có thể ngắm hoàng hôn buông xuống trên bầu trời mà không hề bị ảnh hưởng.
"Mẹ kiếp, tao đang nói chuyện với mày. Mày tưởng mày bắt nạt con gái người ta xong thì có thể ngồi yên rung đùi hả?" Doãn Phong trừng mắt nhìn 'Ông hoàng làm màu' trước mặt, ra hiệu cho tên lính đầu chó ghi lại câu nói này, "Đàn ông đàn ang, không thích thì nói không thích. Tại sao phải mặt nặng mày nhẹ ăn hϊếp người ta, mày mẹ nó còn đáng mặt đàn ông không hả?"
Chu Thiếu Xuyên không nghĩ vấn đề giới tính của mình có gì đáng bàn, hắn lướt ánh mắt qua Doãn Phong, nhìn đám mây đỏ bên cạnh mặt trời lặn. Vừa rồi trông còn giống con thỏ, hắn nghĩ, sao bây giờ trông giống con chó thế?
Giống con chó nhỏ có lỗ tai dài và cái đuôi ngắn cũn.
Chu Thiếu Xuyên đột nhiên hừ cười.
"..." Doãn Phong bị tiếng cười của hắn làm dựng cả tóc gáy. Thua gì cũng không thể thua khí thế, hắn bèn hét lớn, "Mày cười cái rắm chứ cười!"
Chu Thiếu Xuyên lạnh lùng nhướng mi: "Ừ, đang cười 'cái rắm'. Tổng cộng có ba đống, hôi không chịu được."
Doãn Phong bất cẩn, thế mà bị kẻ ngoại quốc như hắn lợi dụng thời cơ chiếm lời. 'Cái rắm' tức giận, lập tức giơ tay đấm thẳng vào mặt Chu Thiếu Xuyên.
Thời điểm Hướng Vinh đến, cuộc chiến đã kết thúc. Tên lính đầu chó phụ trách ghi hình lùi ra xa hơn mười mét, trong khi Doãn Phong và cậu trai Tán Đả đang ôm bụng thở dốc.
Sắc mặt Chu Thiếu Xuyên lạnh lùng cực kỳ, khoé miệng chảy ra một ít máu. Hắn dùng ngón cái lau vết máu trên môi, tư thế ung dung tao nhã, tựa như đây chẳng phải máu của hắn.
"Mẹ nó tụi bây rảnh lắm hả!" Hướng Vinh nhìn thấy Chu Thiếu gia thật sự bị chọc giận rồi, cậu nhìn ba 'cái rắm' trước mặt, cuối cùng ánh mắt rơi trên điện thoại của tên lính đầu chó, "Này, còn ghi hình à? Sao hả, tụi bây muốn đăng mấy cái này lên trang web chính trị tôn giáo để mọi người thờ cúng tụi bây đúng không?"
Chu Thiếu Xuyên khẽ nhướng mày, trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hướng Vinh chửi tục. Cảm giác... rất thú vị!
Doãn Phong không cảm thấy thú vị như Chu Thiếu gia. Lúc này, tất cả những gì gã nghĩ là tiếp theo nên kết thúc như thế nào. Đối với một Hướng Vinh đột ngột xuất hiện, gã thật sự có phần lo lắng —— Người này cùng khoa với Chu Thiếu Xuyên, đồng thời còn là chủ lực của đội tuyển bóng rổ. Mọi ngày cậu ta đều được đám anh em bạn bè vây quanh, vả lại dựa theo giọng nói hẳn là người Bắc Kinh. Ở đây là sân nhà của cậu ta, sinh viên bản xứ rốt cuộc có thể duỗi tay dài đến đâu luôn là một vấn đề siêu hình, do vậy trước khi nếm mùi thất bại, đám bọn họ phải nhanh chóng rút lui.
"Hôm nay nể mặt mày, việc này xem như bỏ qua." Doãn Phong hất cằm với Hướng Vinh, sau đó lườm Chu Thiếu Xuyên. Cơn tức còn chưa kịp xả hết, gã phun nước miếng xuống đất, chửi: "Mẹ, gay chết tiệt!"
Gã nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để những người có mặt nghe thấy. Hướng Vinh không khỏi nhíu mày, ngay trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy người bên cạnh đột nhiên như bị châm ngòi.
Chu Thiếu Xuyên nổ!
Vào lúc ấy, tất cả những gì loé lên trước mắt hắn là khuôn mặt của bố đang say đắm trong du͙ƈ vọиɠ... Gay hiển nhiên không đáng sợ, nhưng cố tình dùng trăm phương ngàn kế nhìn chằm chằm vào bạn bè trẻ tuổi bên cạnh con trai, bày mưu dụ dỗ họ gay là quá đáng sợ lẫn quá xấu hổ!
Người vô liêm sỉ như vậy lại trùng hợp chính là bố ruột của hắn!
Chu Thiếu Xuyên đi thẳng tới Doãn Phong, hắn ra tay không hề nương tình, thế đánh tàn nhẫn không gì có thể ngăn cản.
Ba người đứng bên cạnh sững sờ, Hướng Vinh mất tận ba giây mới hoàn hồn —— Chu Thiếu Xuyên điên rồi? Cứ đánh tiếp như vậy sẽ có chuyện thôi, cậu theo bản năng lao lên định kéo Chu Thiếu Xuyên ra, nhưng lại bị hắn dùng cùi chỏ đầy lùi vài bước.
Nhìn nắm đấm liên hồi của Chu Thiếu Xuyên rơi trên mặt Doãn Phong, Hướng Vinh chẳng có thì giờ để lo cho mình. Cậu xoa ngực mấy cái, chạy đến ôm lấy Chu Thiếu Xuyên từ phía sau.
"Dừng lại! Chu Thiếu Xuyên, cậu bình tĩnh coi!"
Nhưng vô dụng, Chu Thiếu Xuyên chỉ có thể nhận thấy có người chạm vào thân thể hắn. Lúc ấy hắn chỉ muốn lập tức tránh né, nhưng Hướng Vinh rất biết cách ra lực. Trong lúc nóng vội, Chu Thiếu Xuyên nhảy lên phía trước, đồng thời thúc cùi chỏ và đá vào người phía sau.
Ngay lúc này hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng 'rắc', người phía sau cất lên tiếng than nhẹ. Chu Thiếu Xuyên cảm thấy ngực mình thả lỏng, hắn cũng bị hai tiếng hét không rõ của ai kéo về hiện thực. Doãn Phong chật vật tránh thoát một cú đấm, gã đứng dậy kéo theo hai đồng bọn co giò bỏ chạy.
Chu Thiếu Xuyên hít sâu mấy hơi, cuối cùng từ trong phẫn nộ vô biên thoát ra. Sau đó hắn mới ý thức được, có một bàn tay của người phía sau vẫn đang nắm chặt tay hắn.
"Người đi hết rồi, buông tay đi." Hắn hơi nhíu mày, đoạn quay đầu lại.
Nhưng trong cái nhìn thoáng qua này, Chu Thiếu Xuyên bỗng phát hiện một tầng mồ hôi chảy ra trên trán Hướng Vinh, sau đó hắnnghe thấy cậu ấy nghiến răng tức mình bảo: "Không được, cậu đỡ tôi trước đi. Tôi nghĩ... mắt cá chân có thể bị cậu đạp gãy rồi."
Hết chương 11
Chú thích:
Sophie Marceau
Q: Tự dưng đang đánh lộn, thấy Vinh chửi thề, anh Xuyên anh khen người ta thú vị ╮( ̄ω ̄;)╭