Cố Hi ngơ ngác nhìn mọi người, tay theo bản năng xua lấy xua để, giải thích,: "Không, không phải tôi, tôi không đẩy cô ấy, tôi không đẩy!"
Đúng lúc này, từ phía ngoài cửa có một bóng người cũng chạy vào.
Là Tư Cẩn Niên, hắn nhận được điện thoại của Cố Nguyệt Nhi, cô ta nói bụng tự nhiên đau, hắn lo lắng nên đặc biệt mua thuốc bổ mang tới.
Kết quả lại thấy Cố Nguyệt Nhi bị Cố Hi đẩy xuống cầu thang.
Hai mắt Tư Cẩn Niên đỏ lên, nhìn dòng máu đỏ từ giữa 2 chân cô ta không ngừng chảy ra trên sàn nhà.
"Cố Hi! Tại sao cô lại đẩy Nguyệt Nhi! Sao cô có thể ác độc tới như vậy! Cô ấy đang mang thai con của tôi, cô ấy đang mang thai con của tôi!"
Đối mặt với những ánh mắt dò hỏi và ác ý của Cẩn Biên, bố mẹ cô và cả người làm ở dưới bậc thang, Cố Hi biết cô có giải thích bao nhiêu cũng vô ích, cô cũng không đẩy Cố Nguyệt Nhi, là cô ta tự mình ngã xuống.
Cố Hi nhìn Tư Cẩn Niên bế Cố Nguyệt Nhi lên, người nhuốm đầy máu đỏ chạy ra ngoài lên xa đi bệnh viện, cả cha mẹ cô cũng không thèm nhìn cô, ngoảnh mặt chạy ra ngoài đi theo.
Vào lúc đó, thế giới của Cố Hi sụp đổ.
Trong bệnh viện, bác sĩ tiếc nuối nói với Tư Cẩn Niên sau vài giờ cấp cứu.
"Xin chia buồn với gia đình, đứa bé đã không còn. Đã không còn trên đường tới đây rồi.”
Tư Cẩn Niên không có thể tin được, hắn vừa mới biết Cố Nguyệt Nhi có thai, là cốt nhục của hắn và Nguyệt Nhi, lúc đó hẳn mừng rỡ biết bao nhiêu. Vậy mà bây giờ, lại nghe tin từ bác sĩ đứa bé đã không còn.
Hắn suy sụp đến mức muốn hét lên.
Khi hắn quay lại, nhìn thấy Cố Hi đang bước đến. Hai mắt Tư Cẩn Niên đỏ lên, nắm lấy mái tóc của Cố Hi, "Con của tôi không còn nữa! Cố Hi, cô hài lòng chưa!"
Cố Hi đau đớn ngẩng đầu: "Tôi không có đẩy cô ta, là cô ta tự mình ngã xuống."
Tư Cẩn Niên bật cười: “ Cô ấy có thể tự mình ngã xuống cầu thang ở độ cao như vậy? Cố Hi, cô cho rằng Nguyệt Nhi là kẻ ngốc, hay cô cho rằng tôi, Tư Cẩn Niên là kẻ ngốc! Khi cô mang thai đứa con hoang của người khác, cô muốn tôi phải chịu trách nhiệm! Bây giờ! Cô lại gϊếŧ con của tôi, cô cho rằng tôi còn có thể tha cho đứa con trong bụng của cô sao?”
"Đêm đó ở quán rượu Linh Dã, là Cố Nguyệt Nhi hại tôi, cô ta đánh thuốc mê vào trong rượu tôi uống, sau đó còn đẩy ta cho một người xa lạ. À không, là một tên trai bao mới đúng! Tôi căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, đêm đó tôi còn tưởng là anh. Tư Cẩn Niên, chuyện này tôi hoàn toàn vô tội. Cả đứa con của tôi cũng vậy.
"Cô vô tội sao? Ha! Cô đã gϊếŧ con của tôi, bây giờ lại còn vu oan cho Nguyệt Nhi! Cô sống cuộc đời đầy xấu hổ và tội lỗi như vậy, lại đi đổ lỗi cho người khác ! Cô thật sự ghê tởm! Vào đây với tôi!”
Tư Cẩn Niên nắm chặt tóc Cố Hi, kéo cô vào phòng bệnh rồi thả ra. Cả người Cố Hi loạng choạng, lảo đảo bị ném ngã xuống trước giường của Cố Nguyệt Nhi.
"Xin lỗi mau! Xin lỗi đứa con vô tội của tôi đã bị chính cô gϊếŧ chết!" Tư Cẩn Niên tức giận hét lên.
"Không phải tôi làm, tại sao tôi phải xin lỗi! Cố Nguyệt Nhi tự cô ta ngã cầu thang thì có liên quan gì đến tôi! Cô ta hãm hại tôi, cô ta hủy hoại tôi, người phải xin lỗi là cô ta, không phải tôi!"
“Ta sẽ không bao giờ hối hận!” Tư Cẩn Niên vô cùng tức giận giơ tay lên, nhưng hắn còn chưa nổi giận.
“ Cô đúng là thấy chết còn không biết hối cải.” Tư Cẩn Niên vô cùng tức giận vung tay lên.
Còn chưa kịp ra tay thì Cố Nguyệt Nhi vội vàng đi tới giữ lấy tay, ngăn cản Tư Cẩn Niên: "Dừng tay lại, Cẩn Niên, con chúng ta đã mất rồi, dù anh có đánh cô ta, thì đứa bé cũng không chẳng thể quay trở về nữa rồi.”
Tư Cẩn Niên cảm thấy vô cùng đau lòng, anh vội vàng bế Cố Nguyệt Nhi lên, bế cô ta trở lại giường.
"Nguyệt Nhi, em thật tốt bụng! Tha thứ cho cô ta, không phải là quá dễ với cô ta sao ?”
" Chi bằng như vậy, chúng ta tống cô ta vào tù được không anh?”
Lời nói của Cố Nguyệt Nhi gần như đã đánh thức Tư Cẩn Niên.
Cố Hi nghe thấy ngẩng đầu đưa mắt ngước nhìn Cố Nguyệt Nhi, lập tức ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy trong mắt Cố Nguyệt Nhi hiện lên vẻ mỉa mai.
"Tôi nhất định không để cô yên." Cố Nguyệt Nhi nằm trong lòng Tư Cẩn Niên, mỉm cười nói với Cố Hi.
Lúc đó, đầu óc Cố Hi trống rỗng, cô chỉ có một suy nghĩ.
Cô muốn chết cùng với Cố Nguyệt Nhi.
"Tôi gϊếŧ cô! Cố Nguyệt Nhi, tôi gϊếŧ cô!!" Cố Hi hưng phấn lao tới giường bệnh, hai tay bóp cổ Cổ Nguyệt Nhi.
Đúng lúc này, cha mẹ nuôi mở cửa phòng đến thăm con gái. Bộ dạng đang điên cuồng, phát tiết của cô trút lên người Nguyệt Nhi liền bị cha mẹ nuôi nhìn thấy. Họ kinh sợ, đều cho rằng Cố Hi đã bị điên.
"Cảnh sát! Cảnh sát ! Ở đây có kẻ gϊếŧ người..."
Cố Hi nhanh chóng bị cảnh sát ập tới đến bắt giữ, sau đó là các tin nóng, hình ảnh liên tục được in ra các trang báo lớn, nhiều tin tức dần lần tràn ra khắp các trang mạng xã hội.
Hóa ra người phụ nữ tài sắc, mỹ nhân đứng đầu Vận Thành chính là con gái nuôi của nhà họ Cố. Cô còn gϊếŧ đi đứa trẻ trong bụng của đương kiêm tiểu thư. Đời tư bê bối, qua đêm cùng trai bao trong quán bar bị chồng chưa cưới bắt quả tang tại giường, cô còn bị phóng viên chụp ảnh hình ảnh cô phóng túng, không đứng đắn.
Ông còn cho biết, cô con gái của ông đã rất tốt bụng mua lại những bức ảnh đó từ phóng viên và mua chuộc họ để họ không tung lên vụ bê bối của Cố Hi và làm mất mặt nhà họ Cố.
Fan CP của Cố Hi và Tư Cẩn Niên sau một đêm đã quay xe thoát fan, đồng thời họ cũng ủng hộ nói Tư Cẩn Niên và Cố Nguyệt Nhi hãy tới với nhau đi.
Ngay cả các bạn cùng lớp của Cố Hi cũng không khỏi ngạc nhiên và thở dài, mỹ nhân tài sắc nhất Vận Thành và sinh viên tốt nghiệp trẻ nhất của Đại học Vận Thành hóa ra có đời tư bê bối, tha hoá về đạo đức đến vậy. Phía nhà trường đã xóa ảnh Cố Hi khỏi tường chỉ trong một đêm. Họ đã từng tự hào về Cố Hi, nhưng bây giờ Cố Hi đã làm họ xấu hổ vì điều đó.
Dư Thành, trợ lý của chủ tịch tập đoàn Liền Hoắc, đã đăng tải bình luận trên weibo: " Tiểu thư giả nhà họ Cố lại phản bội thiếu gia nhà họ Tư! Tư thiếu gia cố lên, chúng tôi ủng hộ cậu. Hãy đến với thiên kim tiểu thư thật. Chúng tôi ủng hộ hai bạn. Yêu hai bạn.”
Lúc này Cố Hi đã bị nhốt vào đồn cảnh sát, cô không thể giải thích về những tin tức sai về mình đang lan truyền khắp các trang báo, mạng xã hội.
"Cố Tích, có người tới thăm!"
Trong một căn phòng kín.
Cố Hi ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Nhi, cô ta đang nhìn bộ dạng thảm hại của cô với vẻ mặt đắc ý, đầy kiêu ngạo.