Chương 3: Đi tiếp khách bị người trong lòng bắt gặp

"Nhưng lúc đánh giá học bổng không có điểm câu lạc bộ cộng thêm, thì căn bản không đủ được!" Mặc Cửu buồn bực ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Chỉ có điểm số cũng vô dụng thôi."

Cung Hạo tức đến đau tim, đấm Mặc Cửu một cái: "Tôi nhớ không nhầm em mới 16 tuổi! Còn nhỏ như vậy đã bán rẻ thân thể, không sợ nhiễm bệnh? Không sợ chết?"

"Em 17 rồi!"

"Thế cũng vẫn là vị thành niên! Em thế này là mại da^ʍ, đây là phạm pháp, em có biết không?"

"Huhu…thầy đừng gọi cảnh sát đến bắt em được không?" Mặc Cửu cả người đều trở nên ủ rũ, bò dài lên trên tủ kính. Cung Hạo cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt, gia đình Mặc Cửu từ nhỏ đã bất hòa, có lẽ thanh âm quá lớn đã dọa cô sợ.

Không ngờ, Mặc Cửu liếc lên nhìn đồng hồ treo tường, nhảy dựng lên,"toang, sắp muộn làm rồi!" Cung Hạo bây giờ thực sự sắp ói máu. Chỉ nhìn thấy Mặc Cửu lập tức bật dậy, vọt vào trong phòng thay ra bộ quần áo có thể mặc ra đường, đồng thời xấu hổ tiễn khách: "Lần sau có cơ hội em mời thầy đến ăn cơm? Hiếm khi thầy trở về, không làm cho thầy một bữa tiệc tẩy trần em không chịu được."

"Em định chiêu đãi tôi món gì?" Tuy là về lại thành phố này có thể gặp lại cố nhân đích thực nên chúc mừng. Nhưng Cung Hạo cảm thấy tình trạng hiện tại của Mặc Cửu, đừng nói là mời cơm, có thể lấp đầy bụng mình hay không cũng là vấn đề

Mặc Cửu nghĩ nghĩ rồi nói: "Mấy món ngày trước dạy em nấu, em làm rất ngon rồi. Nếu mà đợi được đến lúc em tan làm thì.."

Cô gái nhỏ này còn thật sự luyện tập nữa á. Cung Hạo tặc lưỡi và khẽ gật đầu. Tiết trời đầu đông, cô khoác chiếc áo khoác mỏng, khóa cửa quán rồi ra ngoài.

"Không sợ bị trộm sao?" Khóa này thật sự đủ đơn giản. Cung Hạo nhớ là biệt thự mình mới mua đều là khóa bằng dấu vân tay và mật mã rồi, không ngờ bây giờ vẫn còn loại khóa một lỗ màu đen như này.

"Bên trong chỉ có một vài đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, với cặp sách và quần áo của em. Không đáng vài đồng."

Mặc Cửu khéo léo đổi biển báo cửa hàng thành người đã ra ngoài, đồng thời chạy lon ton về phía trước, tay nhỏ vẫy vẫy: "Thầy về lái xe chậm chút. Mai em sẽ đi học lại rồi. Cảm ơn thầy đã đến đưa bài kiểm tra cho em."

Cung Hạo không nói nên lời. Em ấy làm sao chắc rằng mình sẽ không đợi đến lúc em ấy tan làm nhỉ? Anh lái chiếc xe mới của mình, hình dáng thuôn dài màu đen ẩn hiện trong màn đêm, và lặng lẽ theo sau Mặc Cửu. Cô gái nhỏ vòng qua mấy con ngõ, tiến vào khu chợ đêm náo nhiệt, đến một quầy đồ ăn chào hỏi, thay tạp dề và găng tay rồi đi vào bên trong. Cung Hạo ở phía xa, ngồi trong xe, dùng điện thoại lệnh tâm phúc đi tìm kiếm thông tin của Mặc Cửu. Không mất nhiều thời gian, ngay cả sinh thần bát tự cũng tìm ra rồi. Bố mẹ ly dị 6 năm, mẹ chơi cờ bạc mắc nợ rất lớn chạy trốn không rõ tung tích, cha thì cố trèo lên người rất nhiều phú bà. Năm trước, ông chủ trước của tiệm đồ chơi tìиɧ ɖu͙© nóng lòng bán đi, lại thấy Mặc Cửu đáng thương, nên đã nhượng lại cho với giá rất rẻ. Măc Cửu liền coi phòng 10m2 thành nhà của mình, bình thường học phí đều nhờ vào tiền học bổng, tiền thuốc men cố gắng tích lũy từ thu nhập ít ỏi của cửa tiệm và tiền tự đi làm thêm. Còn thêm 1 tin tức khác khiến Cung Hạo chú ý là món nợ cờ bạc của mẹ Mặc Cửu thỉnh thoảng vẫn có người tìm đến Mặc Cửu, cô đều cố gắng trả hết.

"Cô gái nhỏ này có năng lực phết đấy. Là người khác chắc sớm nhảy lầu hoặc bỏ chạy rồi." Người tâm phúc tìm kiếm thông tin bồi thêm 1 câu, nhưng Cung Hạo lại rất khó chịu. Không bằng em ấy cứ không có cái năng lực này. Nợ mẹ con trả, đây là cái lý gì đây.

"Anh Hạo không phải là anh nhắm chúng em gái này đấy chứ? Chơi chơi thì được, nhưng cẩn thận chút, vị hôn thê bố anh tìm cho đa nghi lắm đấy! Lần này nghe nói anh đi làm thầy giáo, còn không biết náo loạn thành dạng gì."

"Chỉ là quan tâm vấn đề của học sinh thôi. Làm gì có nhiều tâm tư thế."

Cung Hạo mệt mỏi trả lời một câu, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Cửu bê một cái thùng rác từ nhà bếp ra. Lúc này đã gần 9h tối, một nhóm khách vừa về, cô lấy một phần đồ ăn, tùy tiện gắp vài miếng miệng nhai còn chưa xong, lại đặt xuống đi giúp đỡ.