Chương 13: Không yêu đương? Vậy thì chỉ có thể bị làm trong phòng làm việc thôi

‘Không được…không được…anh Hạo… kỳ lạ quá! Uh…uhh..không…’ Một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra từ huyệt của cô làm ướt qυầи ɭóŧ dâu tây và ngón tay của anh, dọc theo cổ tay anh mà rơi tí tách xuống đất. Mông cô run lên, hoa huyệt vừa cao trào cứ đóng đóng mở mở càng dễ khiến người phạm tội, Cung Hạo chậm chậm dút ngón tay bị huyệt nhỏ hút chặt, nghe thấy Mặc Cửu rêи ɾỉ.

‘Vẫn còn muốn?’ Cung Hạo cúi người hôn lên môi cô, hôn xong lại thọc ngón tay vào.

‘Căng quá…’ Lần này là 3 ngón, Mặc Cửu đỏ mặt lẩm bẩm, còn Cung Hạo lại bắt đầu co rút nhè nhẹ.

‘Nhỏ hơn của anh nhiều rồi, không làm em đau đâu.’

‘Nhưng…nhưng mà…ahh..’ Vẫn còn muốn nói gì đó tiếp, nhưng kɧoáı ©ảʍ như sóng biển từng đợt từng đợt, Mặc Cửu nỗ lực kiễng chân lên để Cung Hạo đút ngón tay vào dễ dàng hơn. Vẫn muốn nhiều hơn một chút… Vẫn muốn thêm nữa…nhiều hơn, to hơn… Ý nghĩ vẫn ở trong đầu chưa kịp nói ra đã bị cao trào lấy đi không một dấu vết. Mặc Cửu nằm trên bàn há miệng thở dốc, đột nhiên thân dưới phát lạnh. Hóa ra Cung Hạo lấy khăn ướt lau cho cô.

‘Hai lần rồi.’ Kéo qυầи ɭóŧ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô xuống, Cung Hạo kéo Mặc Cửu mềm oặt vào lòng, ‘mệt không?’

‘Vẫn ổn.’ Tư thế ngồi trong vòng tay anh khiến Mặc Cửu cảm nhận rõ ràng sự căng cứng dưới lớp quần của anh, mông nhỏ vừa động đậy vài cái, Cung Hạo đã nhéo eo cô cắn răng nói: ‘Không động đậy lung tung.’

‘Không làm sao?’ Mặc Cửu hiếu kỳ.

‘Đã làm rồi không phải sao? Ngón tay cắm vào bên trong em.’ Cúi xuống cắn đôi tai hồng hồng của cô, Cung Hạo chậm rãi nói: ‘Làʍ t̠ìиɦ với anh thoải mái không?’

Hóa ra..2 lần là làm bản thân cao trào 2 lần?

Mặc Cửu tội lỗi lướt qua vết nước trên mặt đất, chuẩn bị dọn dẹp. Cung Hạo lại kéo cô lại: ‘Nghỉ ngơi đi, bữa trưa từ căng tin sẽ mang đến sau. Ăn xong rồi về lớp học, buổi trưa nghỉ ngơi đàng hoàng’

Lại quay về thầy giáo nghiêm túc rồi kìa. Mặc Cửu gật gật đầu, ngồi lên đùi Cung Hạo, dán mắt lên bàn một lúc. Nhận sự sủng ái của Cung Hạo, Mặc Cửu cũng được ăn theo một phần cơm sang trọng của giáo viên. Trước khi trở lại phòng học, cô xấu hổ quay đầu lại nhìn Cung Hạo đang quét dọn, rụt rè nói: ‘Anh Hạo.’

‘Huh?’

‘Huyệt nhỏ của em..’

‘Qυầи ɭóŧ ướt rồi không được mặc.’ Cung Hạo rất nghiêm túc nói: ‘Tiết đầu buổi chiều, xem biểu hiện của em, biểu hiện tốt học xong liền tới chỗ anh, anh lau khô cho em.’

Mặc Cửu mặt đỏ ửng, nắm chặt chiếc váy dài đến gối, quay người bỏ đi.

‘Chờ chút.’ Cung Hạo đột nhiên đứng dậy, móc ra 200 tệ từ trong ví nhét vào túi áo đồng phục của cô, ‘buổi chiều học tốt nhé.’

Tiền trao cháo múc. Mặc Cửu gật đầu, thở phào nhẹ nhõm rời đi.