Chương 23
CHƯƠNG 23,
Thẳng đến khi sự đau nhức đó qua đi, Hoàng Siêu vội đảo thằng nhóc đó xuống dưới, giáo huấn cho hắn một phen.
Nhưng mà y giật giật, bất ngờ phát hiện tên nhóc còn rất cố chấp, lại lấy hai tay hai chân gắt gao quấn trên người y, đã thành công khống chế phần các đốt ngón tay, đối với người sức yếu mà nói chính là còn không dễ tránh ra được, nhất thời không thể động đậy. Điều khiến Hoàng Siêu ngoài ý muốn là, chỉ có đặt y ở dưới rồi hôn môi thôi, thằng nhóc này thế mà cũng ‘nổi’ lên được.
Mà Hoàng Siêu cũng chẳng biết có phải bản thân ngày ngày được Uông Dương xoa bóp đã quen hay không, mỗi ngày bọn họ đều có sự tiếp xúc thân mật tứ chi, Hoàng Siêu kinh ngạc rằng y lại không có chút bài xích việc Uông Dương điên cuồng hôn môi y, ngược lại, y thậm chí cảm thấy nụ hôn có chút mùi máu tươi, cùng với đầu lưỡi không kiêng nể gì liếʍ loạn trong miệng y có chứa ý vị phiến tình khác lạ, cảm giác còn khá là tốt, tựa như khi Uông Dương xoa bóp vậy, có thể mang đến cảm giác vui vẻ cho y.
Nửa người dưới của nam nhân luôn dễ bị khıêυ khí©h; huống chi là Hoàng Siêu, loại cánh sát nhỏ với cuộc sống đơn điệu, ngày ngày ngoài nhà và cục cảnh sát ra, cũng chỉ còn lúc trên đường làm nhiệm vụ, y thậm chí có chút hưởng thụ, thằng nhóc thối thây này chủ động tựa như một liều thuốc thúc tình, thúc cả *** của Hoàng Siêu nổi lên.
“Sáng tạo hài hòa xã hội ───” Ngay thời khắc nguy cấp cơ hồ không khống chế được, trong đầu Hoàng Siêu đột nhiên vang lên tiếng bí thư Đảng bộ tuyên truyền về Đảng trên giờ dạy về giáo dục tính tiên tiến, lời nói thấm thía ấy, lại đi kèm với giọng nói buồn chán cứng nhắc.
Bị một người sinh viên hạ gục, chẳng êm dịu gì cho lắm! Đầu óc Hoàng Siêu bỗng đột nhiên thanh tỉnh, y nghĩ đến Uông Dương chỉ là một nhóc sinh viên, tư tưởng cũng chưa trưởng thành, nếu như hiện tại cùng hắn xảy ra quan hệ, tuyệt đối đi ngược lại với nguyên tắc làm cảnh sát và tính tiên tiến thân là Đảng viên của y!
Giữa lúc đang giãy dụa giữa làm và không làm, tiếng nói âm trầm dính dấp của bí thư Đảng bộ lại lần nữa vang lên trong não y: “Bảy… lấy tuân thủ kỷ cương pháp luật làm vinh quang, lấy việc vi phạm pháp luật làm sỉ nhục.”
Hoàng Siêu cả người cứng đờ, trong lòng một trận xoắn xuýt, y kiên quyết không thể đem quan niệm vinh nhục của lãnh đạo trung ương Đảng khắc sâu vào giáo dục coi như gió bên tai được!
Vì vậy Hoàng Siêu quyết định, quyết tâm đẩy Uông Dương ra, chí ít cùng hắn nói chuyện đã, không thể cứ mơ màng như thế đã lên giường rồi, nhưng vừa cố sức nắm thắt lưng nhóc kia thì tên đó lại sống chết quàng cổ Hoàng Siêu, chết cũng không buông.
“Anh Siêu, em thực sự thích anh.” Uông Dương đáng thương vô cùng thở phì phà phì phò gọi tên Hoàng Siêu, hai chân càng vững vàng kẹp chặt bắp chân y, rất sợ bị người ta đẩy hắn ra, rồi sẽ không còn cơ hội đánh lén thành công nữa.
Bởi động tác kiên quyết không buông tay của hắn, khiến cho hạ thân lửa nóng cứng rắn của Uông Dương cùng với thân thể Hoàng Siêu càng thêm sát sàn sạt vào nhau, không ngừng chèn ép không buông, hắn còn nhẹ nhàng ma sát, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra Hoàng Siêu đang do dự, càng thêm chờ mong chuyện xảy ra đêm nay cùng Hoàng Siêu, hơn nữa hắn lấy dáng vẻ gắt gao đặt ở mặt trên như vậy, âm mưu còn không nhỏ đâu.
Hoàng Siêu hoàn toàn rơi vào tay giặc, tư duy của y bị động tác và thanh âm của Uông Dương toàn bộ chiếm lấy, cái gọi là ‘xã hội cua đồng’, ‘tám trống tám cái’ trong đầu y, toàn bộ xoắn bện vào nhau, quan niệm vinh nhục gì gì đó vứt tuốt tuồn tuột, bây giờ Hoàng Siêu ngập đầu đều biến thành ‘áp đảo sinh viên làm trống, bị sinh viên áp đảo làm cái!”
○○○