Quyển 2 - Chương 2: Bốn người đều là kẻ điên
Bạch Tiểu Hoa nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, cuối cùng bắt đắc dĩ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Haizzzzz!
Thật sự là buồn bực chết được, sao bản thân mình lại ngốc như vậy? Người ta đều đã mở miệng, khi đó cô không mau nhào lên đi lại còn giả bộ rụt rè, thật là muốn tát mình một cái mà!
Buổi chiều nhận được lời thổ lộ của Tiêu Lạc Hàn, bởi vì khẩn trương quá mức, lại lắp bắp trả lời, " Này...cái này... Em phải đi hỏi ba em một chút!"
Lúc ấy, mặt Tiêu Lạc Hàn đã lạnh băng, bị mình nói câu này vài giây sau cũng không nói nên lời.
Hiện tại nhớ lại, cô cảm thấy xúc động muốn chui xuống hố.
Cô ảo não, mí mắt dần không chịu nổi mà ngủ thϊếp đi, cũng không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng Tiểu Hoa nở nụ cười.
Mãi cho đến ngày hôm sau cô mang theo mắt gấu trúc đi tới trường học, vừa đến cổng trường, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tiêu Lạc Hàn quá xuất sắc đứng bên ngoài cổng trường được rất nhiều người chú ý, người trong trường hầu như đều biết hắn nên cũng không dám lại gần, nhưng vẫn có nhiều người đi đường đều nhao nhao liếc trộm cô, có một số nữ sinh còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bạch Tiểu Hoa không biết vì sao, tâm tình có chút hỗn loạn.
Cúi đầu xuống giả vờ không nhìn thấy hắn, chậm rãi đi về phía cửa trường, hy vọng Tiêu Lạc Hàn không phải đang đợi cô.
Bây giờ là lúc sắp vào lớp, nên đặc biệt nhiều người.
Thừa dịp hỗn loạn, Tiểu Hoa nhanh chóng chạy tới trường, xấu hổ ngày hôm qua chưa tan hết, cô không có khả năng đối mặt với Tiêu Lạc Hàn bây giờ.
Nhưng mà ông trời đúng là thích đối nghịch với cô, cô muốn chạy, nhưng người khác lại không cho cô thực hiện được.
Tiêu Lạc Hàn vui vẻ đứng trước mặt mỉm cười với Tiểu Hoa, cúi đầu nhìn bộ dáng bối rối của cô, cười nó, "Hi! Tiểu Ô Quy!"
Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu, không được tự nhiên nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Hi..."
"Anh đang đợi em, đi thôi!" Dứt lời, tự nhiên dắt tay cô đi, cũng không thèm để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
Bạch Tiểu Hoa cũng bị hành động của anh làm cho tay chân luống cuống, cho dù không cần nhìn cô cũng biết, bản thân mình đang bị ánh mắt căm phẩn lạnh như băng của nữ sinh chung quanh xử chém rồi, hung hảng chém nát--
Từ hôm qua cho đến hôm nay, tâm tư cô vẫn đang ở trạng thái mơ hồ. cô cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đều không chân thực, không có bạn bè, bản thân cũng không có bạn trai, trong một tháng ngắn ngủi ở đây, toàn bộ những điều cô có được, đều là nhưng người ưu tú trong trường như vậy, cô cảm thấy quá giả dối.
Hạnh phúc tới quá nhanh, làm cho cô có chút phản ứng không kịp.
Tiêu Lạc Hàn vẫn nở một nụ cười ấm áp như cũ, coi những ánh mắt chung quanh như không có, gắt gao nắm lấy tay cô, cúi đầu hỏi, "Em rất lạnh sao?"
Bạch Tiểu Hoa không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ lắc đầu trả lời, "Tay của em lúc nào cũng lạnh, cho dù là màu hè cũng lạnh."
Tiêu Lạc Hàn sau khi nghe xong, dường như cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nắm tay cô, giơ lên bờ môi của mình, hôn nhẹ một cái, nói, "Sở dĩ tay em không có nhiệt độ, là vì nó đang tìm một nơi ấm áp để dựa vào."
Mà bàn tay to lớn ấm áp này, chính là hắn!
Còn chưa hưởng thụ hết lãng mạn khó có được này, một bàn tay kia đã bị bàn tay to lớn năm giữ, vốn cho là của Tiêu Lạc Hàn, cho nên không có chút thẹn thùng, cũng không cự tuyệt. Vốn là đang hối hận ngày hôm qua không lập tức kết giao, không nghĩ tới bây giờ mới sáng sớm, Tiêu Lạc Hàn liền dùng hành động chứng minh rồi, cho nên giờ phút này tâm tình cô trong sáng la thường.
Hoắc, khóe mắt vừa liếc lên bên trái, bên trái của mình... Dường như xuất hiện một đôi chân của nam sinh, mà hai chân này, khoảng cách rất gần, mà còn, cảm giác tay phải và tay trái, dường như có chút khác nhau--
"Buổi sáng tốt lành!"
Kinh ngạc quay đầu, Hạ Lưu Ly đang đứng cười nhưng thực ra trong lòng không muốn cười chút nào.
"A!" Bạch Tiểu Hoa bị dọa thét lên một tiếng, cô theo bản năng muốn lui về phía sau, mà Hạ Lưu Ly hơi dùng lực một chút, liền đem tay của cô trong tay Tiêu Lạc Hàn buông ra.
Không giải thích, đoạt lấy Tiểu Hoa, liền nắm lấy cô bắt đầu chạy.
Mà khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Lạc Hàn cũng biến đổi, hắn phản ứng nhanh, liền đuổi theo bọn họ
"Anh làm gì vậy, buông ra!" Tiểu Hoa liều mạng vùng vẫy, Hạ Lưu Ly người này bị làm sao vậy, không phải xin phép nghỉ một tháng sau? Hôm nay mới ngày thứ ba, đã thấy xuất hiện rồi.
"Câm miệng cho Lảo Tử! Tử tam bát!" Trách sao đêm qua hắn cảm thấy tâm thần hoang mang, anh thật thông minh, sáng nay đi đến trường, nếu không tin vào cảm giác hôm qua, không chừng cái cô gái ngốc này đã bị người khác bắt cóc rồi. Thật đúng là một giây cũng không thể được sơ suất, bây giờ có phải đàn ông đều trọng khẩu vị con gái như vậy? Bản thân mình để ý cô gái ngốc này còn chưa tính,Sở Vân Hiên cũng chạy đến cướp đoạt, có nhất thiết phải đến Tiêu Lạc Hàn cũng tới chen ngang sao
Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy ngực dồn nén một ngọn lửa không tên, bỗng chốc bàn tay nắm lấy tay Tiểu Hoa càng dùng lực mạnh hơn.
"Anh muốn mang tôi đi đâu?" Lúc Tiểu Hoa nhìn cửa trường học càng ngày càng xa chiếc xe thể thao, trong lòng liền cảm thấy bất an.
Hạ Lưu Ly quay đầu hung dữ cười, lộ ra một chút âm u, nụ cười cực kỳ tà ác, ái muội nói, "Lão Tử muốn bắt nhốt em lại ngay bây giờ, xem em còn dám cho Lão Tử đội nón xanh nữa không!"
Nhốt cô? Còn nói cô cho hắn đội nón xanh là sao?
"Anh lại nói bậy bạ cái quỷ gì đó, đừng quái lạ nữa được không, sắp vào lớp, anh cũng đừng náo loạn."
Ánh mắt Hạ Lưu Ly nhìn Tiểu Hoa giống như là nhìn con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói, "Anh cực kỳ nghiêm túc, em nghe cho rõ lời anh nói, em là cô gái của lão tử, mấy người con trai khác đừng hòng mơ tưởng đến em" dứt lời, không để ý đến sự vùng vẫy của cô, sống chết cố kéo cô về phía trước.
Bạch Tiểu Hoa liền bất động, tùy ý để cho hắn kéo mình, dù sao cô quay lại đằng sau cũng thấy Tiêu Lạc Hàm đang dần dần chạy tới, liền cất giọng la to, "Em ở trong này, học trưởng, học trưởng, nơi này--"
"Mẹ nó!" Hạ Lưu Ly phát hỏa, trực tiếp kéo nghiêng cô, dùng lực ném cô lên vai, hung hăng đánh vào mông cô, "Lão Tử cho em la lên ah, đánh chết em!"
Mở cửa xe, ném cô vào.
Lúc cô còn chưa bắt đầu chạy trốn, liền đem cửa xe đóng lại, cũng nhanh chóng lên xe, khởi động chân ga
Tay Bạch Tiểu Hoa mở cửa xe, Hạ Lưu Ly bình tĩnh nhẹ nhàng ấn xuống chốt đóng mở, chỉ nghe một tiếng cạch, cửa xe đã khóa trái, cho dù cô có làm cách nào cũng không kéo ra được.
Xe đã khởi động, Tiêu Lạc Hàn cũng vừa lúc chạy tới.
"Mở cửa!" Khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra vẻ tức giận cùng hung hãn.
Hạ Lưu Ly nhếch môi cười lạnh, môi khẽ nhếch, phun ra hai chữ, tuy không nghe được, nhưng Tiêu Lạc Hàn có thể thấy rõ ràng.
Hắn nói -- nằm mơ!
"Học trưởng!" Tiểu Hoa vuốt cửa sổ, liều mạng hét to.
Hành động này, càng làm cho Hạ Lưu Ly tức giận, không nói nhiều lời, nhấn mạnh chân ga chạy như điên.
Tiêu Lạc Hàn đứng cực kỳ gần thiếu chút nửa bị xe lai đi bất ngờ mà ngã nhào, may mắn hắn nhanh chóng ổn định lại thân thể, con ngươi ôn hòa giờ phút này phủ đầy băng tuyết, toàn thân tản ra sát khí dày đặc!
Xoay người chạy hướng bãi đỗ xe, lái xe của mình ra, liều lĩnh đuổi theo.
Mà vừa vạn lúc này Sở Văn Hiên vừa tới cửa trường liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hoa đang vùng vẫy trên xe Hạ Lưu Ly, biến sắc, quay đầu, lái như điên đuổi theo.
Ba chiếc xe thể thao cao cấp đồng thời chạy trên đường, làm cho mọi người dừng bước, ngờ vực nhao nhao.
Mà lúc này Hạ Lưu Ly không dám thả lỏng một giây phút nào, không nghĩ đến Tiêu Lạc Hàn và Sở Vân Hiên có thể theo kịp, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Rõ ràng một người là thiếu chủ, một người là hội trưởng hội học sinh, sao không ở trường học làm tốt công việc của mình là được sao? Vì sao nhất định phải cướp cô gái của lão tử đến cùng chứ?
Khi thấy phía sau xe thể thao màu trắng của Tiểu Lạc Hàn, còn có một chiếc xe thể thao màu đen.
"Chết tiệt!" Sở Vân Hiên lại theo đuổi phía sau. TMD,lần này thật là phiền toái lớn, bị hai chiếc xe đuổi theo, áp lực rất lớn.
Cô gái nhỏ này lại còn vùng vẫy không ngừng, không ngừng cấu véo hắn, không những thế còn ríu ra ríu rít không ngừng. Hắn không chỉ muốn lái xe, mà còn phải lái xe tốc độ, tránh cho hai tên phía sau đuổi theo, nhất định rất phiền toái, còn phải chiếu cố cô gái này thật tốt, xung đột va chạm này, nếu không cẩn thận đánh lên mà nói, hắn nghĩ lại liền cảm thấy đau lòng.
Quả thật có chút không thể tin được, trước vẫn tuyên bố muốn cắt đứt với cô, mà bây giờ lại để ý cô như vậy.
Tốc độ liên tục tăng nhanh , hai chiếc xe phía sau càng đi nhanh hơn.
Từ từ con đường càng ngày càng nghiêng, sau cùng tiến vào một mảnh đất trống không người, vừa nhìn đã không thấy điểm cuối. Gió bão nổi lên từng trận cát vàng, âm thanh điếc tai xa tận mây xanh.
Sắc mặt Bạch Tiểu Hoa tái nhợt, toàn thân khó thở, thậm chí cô còn cảm thấy được bản thân mình một giây sau sẽ chết mất.
Con ngươi Sở Vân Hiên trở nên lạnh lùng, nhấn chân ga đến tốc độ nhanh nhất, như cơn gió lốc phóng về phía trước.
Cuộc đua này dần biến thành chiến tranh của những người con trai, người nào thua ở trận này, chẳng khác nào mất đi tư cách. Ba người con trai này đều kiêu ngạo, bọn họ không chó phép bản thân mình có một vết nhơ trong quãng đường chinh phục Tiểu Hoa.
Tiêu Lạc Hàn cắn răng một cái, đem đầu xe dời đi, lấy hướng ngược lại chạy tới.
Dường như thăm dò tuyến đường, chỉ cần tăng tốc đi tới, Sở Vân Hiên cùng đuổi theo Hạ Lưu Ly, Tiêu Lạc Hàn ngăn cản ở chính diện, trước sau vây công.
"Đừng như vậy, các anh đều không muốn sống nữa sao?" Cô thật sự không hiểu, ba người này đột nhiên vì cái gì muốn chơi đua xe, trò chơi nguy hiểm như vậy, nhưng sẽ chết người.( Ari: Vì chị á =)) )
Một đường, ba chiếc xe.
Một cô gái, ba người con trai.
Con đường này dường như biến thành chiến trường của ba chiếc xe, giống như Tiểu Hoa là người trông coi ba người bọn họ.
Một giây tức thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, phía trước cát vàng làm mê mắt người, nhìn không rõ con đường phía trước, cho nên không thể không có thả chậm tốc độ một chút.
Mà ở phía sau, đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen.
Chấm đen này càng ngày càng gần, đó là một chiếc xe máy hạng nặng, đã qua sửa chửa, hết sức lóe mắt, cũng vô cùng thích hợp với người cưỡi trên thân của nó.
Bạch Tiểu Hoa đã chấn kinh, vì sao đến cả Lãnh Phong đều đã xuất hiện rồi chứ?( Ari: Thế mới đủ bộ chị ạ, chị t.giả tâm lí quá cơ, iu chị quá >.