Quyển 1 - Chương 57: Thật ra tao giỏi độc thuật hơn y thuật
Lý Vân San buồn cười nhìn cô gái đầm đìa mồ hôi, mặt mày xanh mét đang chống đỡ, lạnh lùng nói:" Cô có thể làm tới mức này đã là không tồi, tôi đánh giá cô."
Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, ý nghĩ hỗn loạn, không kiên nhẫn nói : " Đừng nói nhảm nữa, cô muốn gì, nói mau!"
Lý Vân San cong môi, vẻ mặt cười điên cuồng, như mười phần hưởng thụ bộ dạng khổ sở của Bạch Tiểu Hoa, không nhanh không chậm mở miệng nói : " Bạch Tiểu Hoa, con gái của Bạch Nguyên Xuyên. Chậc, không nghĩ tới cô còn có thân phận khiến người ta kinh ngạc như vậy."
Cả người Bạch Tiểu Hoa chấn động, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống.
Không cần ả nói thêm, cô đã hiểu rõ ả muốn gì.
"Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, sao đáng giá để Lý đại tiểu thư hao phí thời gian điều tra tôi? Thật sự khiến tiểu nữ tôi hoảng sợ mà."
Lý Vân San hừ lạnh một tiếng:" Đừng có mà múa mép khua môi. Giao bản đồ Thiên Lang đảo ra đây, tao sẽ chừa lại người, nếu dám chống cự, tao trước bẻ gãy tay chân của thẳng con bảo bối nhà mày, từ từ tra tấn nó, cho mày tận mắt thấy cái chết bi thảm của con mày."
Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu thật mạnh, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, lớn tiếng quá "Con mẹ mày, mày dám động tới một sợi tóc của nó xem?"
Lý Vân San nhếch mi, hai tay khoanh lại, bật người ra phía sau ghế dựa.
Bắt chéo hai chân, Lý Vân San một bên sửa móng tay, một bên cười nói "Đừng kích động! Không phải tao đã nói sao? Chỉ cần mày giao ra bản đồ, tao sẽ bảo đảm mẹ con mày bình an vô sự, thế nào? Hiểu rõ rồi chứ?"
Bạch Tiểu Hoa hỏi "Chuyện bản đồ vốn là bí mật, gần như không ai biết được. Sao Lý gia các người có thể biết rõ ràng như vậy?"
Lý Vân San không kiên nhẫn nhíu mày "Mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Muốn biết thì đem bản đồ ra đây."
Lý Vân San này rốt cuộc cũng không phải loại ngu dốt.
Bạch Tiểu Hoa cắn răng, giống như hạ quyết tâm thật lớn, sắc mặt thương tiếc, từng chữ từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói ra "Được, tao đáp ứng mày!"
Lý Vân San sau khi nghe xong, sắc mặt vui vẻ.
"Bản đồ ở đâu?"
Bạch Tiểu Hoa làm như thập phần không tình nguyện, bất đắc dĩ nói "Ở trên người tao, chính mày tự lại lấy đi."
Lý Vân San nghi ngờ nhìn cô, cẩn thận hỏi "Mày sẽ không tính toán gì chứ?"
Bạch Tiểu Hoa nhịn không được cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nhìn Lý Vân San "Lý đại tiểu thư à, tao hiện tại đang bị trói, huống hồ mày cảm thấy người bình thường như tao có thể hạ gục cao thủ như mày sao?" Người đàn bà này thật quá sức cẩn thận, chỉ có nhiêu đó can đảm thôi mà dám lưu lạc giang hồ sao?
Lý Vân San bị lời nói của cô chọc giận, nắm lấy áo cô, nghiêm mặt, tìm tòi trên người cô.
Một tấm bản đồ xưa cũ, giấy ố vàng xuất hiện trước mặt Lý Vân San, cô ta hưng phán thét chói tai. Vốn là chỉ vì lợi ích gia tộc, muốn diệt trừ Bạch Tiểu Hoa mà thôi, nhưng cha lại vô tình phát hiện được thân thế không bình thường của cô ta. Thời điểm biết tin tức, ông nội cũng vô cùng kích động, rốt cuộc công khai nói cho mọi người chuyện hai mươi năm trước vô ý nghe được, chuyện mà chỉ có các cổ vũ thế gia mới biết được - Thiên Lang đảo.
Chỉ cần có bản đồ, tìm được Thiên Lang đảo, như vậy Lý gia sẽ không bị bất luận kẻ nào kiềm chế, thậm chí có thể so sánh vớ đại thế gia môn phái cổ xưa!
"Mày đã có được thứ mày muốn, vậy có thể trả lời câu hỏi của tao không?"
Tâm tình Lý Vân San hiện tại rất tốt. Bạch Tiểu Hoa đối với cô ta mà nói đã là cá trong chậu, chuyện thả mẹ con Bạch Tiểu Hoa chỉ là thủ đoạn lừa gạt mà thôi. Chuyện này quá sức trọng đại, cô tuyệt đối không có khả năng giữ lại người.
Nếu đã xác định cô ta sẽ chết, vậy coi như mình tốt bụng trả lời cô ta mấy vấn dề, coi như món quà trước khi chết đi.
"Được, mày hỏi đi."
Bạch Tiểu Hoa sớm đã nhìn thấy sát ý lóe lên trong mắt cô ta, hừ, đạt được mục đích còn định gϊếŧ người diệt khẩ sao?
"Ở xã hội bình thường, chuyện Thiên Lang đảo là chuyện bí mật, cơ hồ không ai biết, tao tò mò.... không hiểu tại sao Lý gia chúng mày biết được?" Sau lưng Lý gia có lẽ có một thế lực nào đó, cô biết, nhưng cụ thể là nhà nào thì cô không rõ.
"Mày cũng biết thế lực sau lưng Lý gia chúng tao?" Lý Vân San đắc ý nói.
Bạch Tiểu Hoa gật đầu "Biết một ít, một cổ võ thế gia ẩn tích."
"Đúng vậy, chính là một cổ võ thế gia, cho nên Lý gia đương nhiên biết chuyện của Thiên Lang đảo." Kỳ thật không phải là thế gia đó nói ra, mà là do ông của cô 20 năm trước vô tình nghe thấy. Ngay cả thế gia sau lưng cũng không biết Lý gia bọn họ đã biết được tin tức của Thiên Lang đảo.
"Vậy... Mày có thể cho tao biết cổ võ thế gia sau lưng Lý gia là nhà nào không?"
Lý Vân San thẳng tắp nhìn cô, tựa như muốn từ trên mặt cô nhìn ra gì đó. Nhưng vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa rất bình tĩnh, nhìn không ra sự thật gì, chẳng qua chỉ muốn gỡ gạc chút ít vì bị lấy mất bản đồ. Lý Vân San cảm thấy dù nói cho Bạch Tiểu Hoa thì cũng không sao.
Một người sắp chết thôi mà.
"Ẩn tàng cổ võ thế gia - Ngọc gia!" (D : Hãy nhớ đến Ngọc Đường Xuân ) )
Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, Ngọc gia...
Cúi đầu trầm tư trong chốc lát, trong nháy mắt Lý Vân San tham lam mở bản đồ ra, Bạch Tiểu Hoa liền lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Đếm ngược bắt đầu, năm, bốn, ba, hai, một...
"A a a!" Âm thanh sắc nhọn vang lên tận trời, giữa bóng đêm hoang vắng lại tăng thêm vài phần đáng sợ.
"Mày ám toán tao?" Lý Vân San chỉ cảm thấy hai tay sưng đỏ, ngón trỏ đau đớn vô cùng, hai mắt cũng bắt đầu mờ dần. Chốc lát sau, ngón trỏ dần biến thành màu đen, môi tím lại, cả người như bị máu đọng, ngã xuống, không thể động đậy nữa.
Độc tốt!
Lý Vân San tự cắn đầu lưỡi của mình, lợi dụng đau đớn khiến bản thân thanh tỉnh. Bọn bảo tiêu chhung quanh đang muôn tiến lên bắt BạcH Tiểu Hoa thì cả người đột nhiên mềm nhũn, hai mắt híp lại, toàn bộ hôn mê bất tỉnh.
"Mày... Hạ từ khi nào?"
Bạch Tiểu Hoa vẫn giấu đao nhỏ trong tay áo, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lý Vân San té trên mặt đất, không vội vàng, chỉ thảnh thơi nói "Cũng không phải tao hạ độc mà là do mày tự lây."
Lý Vân San đột nhiên nhớ lại, lúc mình lấy tấm bản đồ trên người cô ta... Đồng tử co rút, không thể tin được hét lên:"Mày đổ độc dược lên người mình?" Người đàn bà này là một kẻ điên!
"Đúng vậy!" Bạch Tiểu Hoa cắt đứt dây thừng trói trên người mình, đi tới trước mặt Lý Vân San, chậm rãi ngồi xổm xuống "Kỳ thật tao giỏi độc thuật hơn y thuật đó!"
Dưới ánh mắt không cam lòng của Lý Vân San, cô đem bản đồ nhặt lên, thản nhiên nói "Mày cho là tấm bản đồ này có độc sao? Đối với Huyền giai cao thủ như mày thì loại thủ đoạn này quá trẻ con, chỉ có thể dùng để đối phó với thủ hạ của mày mà thôi."
Cô đem giải dược đã chuẩn bị tốt nhét vào miệng tiểu Bảo và Sở Thiếu Hoa, thấy bọn họ từ từ tỉnh lại, cô mới thở ra một hơi.
Thời khắc khó khăn nhất rốt cuộc đã qua, hiện tại chỉ cần chờ người đến giải quyết hậu quả là được.
Cô hướng về phía cửa, hô lớn -
"Các người có thể tiến vào nhặt xác!"