Quyển 1 - Chương 22: Cắn cô
Học viện quý tộc tư nhân cao cấp Hoa Nam.
Bạch Tiểu Hoa xách theo hành lý, nhìn mười chữ vàng son lộng lẫy, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt thành quyền. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa trắng mịn non nớt, con mắt như hai viên bảo thạch trong veo trong suốt, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy trong con ngươi mang theo một chút lo sợ bất an, bởi vì liên quan đến bước đi mà có chút thở gấp, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, quần áo âu phục màu trắng đáng yêu trang nhã đơn giản, càng tôn lên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của chủ nhân. Ngoại trừ thân thể vụng về, và cả người béo ú khó coi, thật ra tất cả đều không tệ lắm.
Đây là ngày đầu tiên cô đến trường học.
Bởi vì liên quan đến công việc của ba, cô theo ba đến thành phố xa lạ này.
Lần này, lần này nhất định phải kết giao bạn bè
Từ bé cô đã không có bạn bè, tất cả mọi người không cùng cô chơi đùa, bởi vì cô quá mập. Hồi nhỏ mọi người cùng nhau chơi, cô chạy không nổi, mỗi lần đều bị bỏ lại rất xa. Sau này lên sơ trung(trung học cơ sở), bởi vì tự ti mà không cùng bạn học chơi với nhau, hơn nữa gia thế hiển hách, đi học lên xuống cũng có xe đưa đón, thời gian lâu dài, những người bạn học kia biết cô và họ không phải là người cùng một thế giới, cho nên cũng đối với cô kính trong nhưng không gần gũi. Sau đó lên cao trung(trung học phổ thông), càng bởi vì tính cách hướng nội một thời gian dài vậy nên vẫn chẳng cách nào cùng người khác chung sống tốt.
Cho đến khi lên đại học, cô vẫn không có bạnn bè, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt chế giễu của người khác.
Cô chỉ cao một mét năm tám, lại nặng bốn mươi tám. Vẫn sống đến ngày nay, tròn hai mươi năm, cô chưa từng kết giao bạn trai. Từ bé ba liên cưng chiều cô, bởi vì cô không có mẹ,thời điểm khi cô ra đời một tháng, mẹ cô liền qua đời, cho nên trong trí nhớ của cô, chữ mẹ này rất xa lạ, nhưng ba cũng là chỗ dựa và niềm tin duy nhất của cô.
Cho nên ít nhất lúc này đây, cô nhất định sẽ không để cho ba lo lắng.
Cự tuyệt sự mở đóng cửa của người lái xe, ở trường học cũng che giấu thân phận thật của mình, cô không muốn dựa vào quan hệ của ba, mà cũng người khác bất đồng. Nếu muốn hòa hợp vào môi trường này, thì nhất định không thể để riêng biệt, càng không thể để cho người khác chán ghét.
Khiêm tốn, là nguyên tắc cần nắm vững. Hài lòng nhìn trang phục của mình., nếu là như vậy, cô còn thời gian ba năm đại học, nhất định sẽ có một nhóm bạn tốt, sau đó chuyển sang thời kì tình bạn tràn đầy, mãi cho đến khi tốt nghiệp.
Về phần tình yêu . . . cô cười khẽ, thật đúng là chưa từng nghĩ qua .Bộ dáng cô như thế này làm sao có thể có người yêu. Nếu như là dựa vào gia thế, dĩ nhiên là không lo không ai thèm lấy, nhưng bây giờ, bản thân chỉ là sinh viên bình thường mà thôi, nam sinh bình thường một chút đều sẽ không thích cô?
"Tiểu Hoa, ngươi phải cố gắng lên, chớ khẩn trương chớ khẩn trương, cười một cái!"
Giữa lúc Bạch Tiểu Hoa mơ mộng tương lai tốt đẹp, một chiếc xe đua Ferrari màu đỏ vô cùng phong cách từ bên cạnh cô chạy vụt qua.
Trường quý tộc đúng là không giống thường, ngay cả xe thể thao có tiếng như thế đều có.
Một giây kế tiếp, một chiếc Bingley chạy như bay lướt qua.
Tiếp theo, một chiếc Lamborghini chạy băng băng qua.
Tiếp đó, thật nhiều xe thể thao nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, chạy băng qua, lưu lại một trận khói đen, Bạch Tiểu Hoa sặc ho khan nước mắt cũng chảy xuống.
Coi như trường quý tộc đi, cũng không cần thiết khoa trương như vậy chứ.
"Bim Bim . . ."
Đột nhiên xuất hiện tiếng còi,làm Bạch Tiểu Hoa giật mình, quay lại đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao Ferrari mới tinh dừng ở phía sau mình.
"Nhanh chóng tránh ra!" Cửa sổ xe mở ra, một dung nhan quyến rũ hoàn toàn khác biệt với cô, mang theo nụ cười đắc ý kiêu ngạo, phách lối hất càm lên, "Mập mạp chết bầm, đức hạnh gì, còn đứng giữa đường khoe khoang chứ, khoe khoang ngươi toàn thân béo mỡ sao? hứ!"
Bạch Tiểu Hoa thiếu chút nữa ngất đi, cô rõ ràng là đứng ở ven đường đi có được hay không.
"Tôi đã đứng ở bên cạnh, kỹ thuật lái xe không tốt cũng đừng có nói bậy". Đường rộng rãi như vậy không đi, làm sao lại hướng cô la hét, còn chữi cô mập mạp chết bầm, thật không có giáo dục, dáng dấp xinh đẹp thì có ích lợi gì.
Cửa xe mở ra, cô gái xinh đẹp phách lối kia đi đến, ngón tay mập mạp chỉ chỉ vào trán Bạch Tiểu Hoa, khinh thường nhìn cô, "Xấu xí, có biết người ngồi bên trong là ai không? lại dám cản đường, chán sống rồi sao ? Nhìn trang phục toàn thân nghèo túng, hay là tới trường học quét dọn vệ sinh à, hay là đi bưng bê ở nhà bếp? Đi đi đi, đừng ở chỗ này mất mặt, nơi này chính là Hoa Nam!"
"An Lệ,đủ rồi! nếu trong vòng ba giây em không lên xe, em liền tự mình đến giảng đường". Người con trai ngồi trên xe không kiên nhẫn nói, bởi vì nguyên nhân do phương hướng, nên cô không thấy rõ dung mạo của anh ta, chỉ cảm thấy giọng nói vô cùng gợi cảm, tuy là mang theo lửa giận, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng, trái lại tăng thêm vài phần cá tính.
"Ai u! Người ta không phải là thay anh dọn dẹp rác rưởi sao! Loại người xấu xí này bị người thấy sẽ nói, người ta sợ anh sẽ chán ghét nha!" An Lệ nghe người con trai không kiên nhẫn, bước trên giày cao gót mười mấy cm, hốt hoảng hướng về phía xe chạy đi, sau đó ngồi xuống chỉnh tề, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bạch Tiểu Hoa cắn chặt môi dưới, oán hận nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao kia, trong lòng nổi lên chua xót vô cùng.
Cô thật là ngu ngốc, còn muốn đi con đường dân thường khiêm tốn nữa chứ, người ở trường học quý tộc này, căn bản chính là cao giọng, kế hoạch của cô hoàn toàn phát triển theo hướng sai lệch.
Ferrari từ bên cạch cô lướt đi, cô gái phách lối kia dựa vào ngực của người con trai bên cạnh, quay đầu hướng cô cười khinh miệt, mặt tràn đầy khinh bỉ.
Bạch Tiểu Hoa tức giận trừng mắt nhìn cô gái kia một cái, lại bị một đạo ánh sáng màu bạc chiếu vào mắt.
Từ bên cạnh, dung mạo người con trai đang cúi thấp, chợt hiện lên tầm mắt, đôi mắt không mang theo tình cảm, biếng nhác cùng mang theo tia gian ác ngang tàng, nhìn về phía Bạch Tiểu Hoa, dưới cái mũi cao thằng, đôi môi khêu gợi làm cho phái nữ nổi lên gợi lên một độ cong giễu cợt, tóc ngắn màu bạch kim tà khí khoa trương ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tản ra ánh sáng.
Xe gào thét lướt qua, lưu lại Bạch Tiểu Hoa ngơ ngác.
Vừa vặn cái nhìn kia, người con trai kia chẳng qua là nhàn nhạt liếc cô một cái, cô lại thiếu chút nữa nhịp tim ngừng đập.
Thế nhưng, cô không có coi thường mà bỏ sót, trong mắt người con trai kia là chán ghét và chế nhạo. Anh ta chỉ bởi vì tò mò, cho nên mới liếc nhìn cô một cái, mà cái nhìn này, liền quyết định họ sẽ không nảy sinh bất kỳ quan hệ nào.
Khôi phục lại tâm tình của mình, Bạch Tiểu Hoa đem một màn xảy ra lúc nãy bỏ qua sau đầu, nhấc hành lý, hướng mục tiêu đi đến.
"Các vị bạn học mời yên lặng, sau đâygiới thiệu với mọi người bạn học mới tới ngày hôm nay!" Chủ nhiệm là một chú trung niên, ông ấy tuy rằng không biết bối cảnh của nữ sinh mập mạp này, nhưng lại hiểu rất rõ học sinh mới này là do hiệu trưởng đích thân đưa tới, cho nên ông không dám thờ ơ, học sinh trường này hầu như đều là con em nhà giàu, bối cảnh mỗi một người đều cường đại, chủ nhiệm như ông, đảm nhiệm cũng là nơm nớp lo sợ, sợ sơ ý một chút là đắc tội với những nhân vật lớn kia.
Bạch Tiểu Hoa cúi xuống đầu nhỏ, từng bước đi lên bục giảng.
"Khỏe . . . mọi người khỏe, tôi tôi tôi là Bạch . . . Bạch Tiểu Hoa vừa mới đến ngày hôm nay. . . "
Phốc!
Trong phòng học, không biết là ai bắt đầu, trong nháy mắt toàn bộ đều bất ngờ cười rộ lên, có người thậm chí vộ bàn đứng dậy, còn có người cười đến ngã xuống đất.
Bạch Tiểu Hoa sắc mặt tối sầm, còn sắc mặt chủ nhiệm trắng bệch.
"Đừng cười, dừng!" Chủ nhiệm xoa mồ hôi trán một chút, lúng túng cười một tiếng, nhỏ giọng nói với Bạch Tiểu Hoa,"Cái này . . . trò Tiểu Hoa, em chớ để ý, những đứa nhỏ này chỉ là rất hoạt bát, ha ha, bọn chúng thật sự rất chào đón bạn học mới".
Bạch Tiểu Hoa gật đầu một cái, sau đó ở trong một mảnh tiếng cười cũng khinh thường, kiên định tiếp tục nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào học, cho nên hy vọng có thể cùng mọi người sống chung hòa bình, trải qua thời gian ba năm đại học tốt đẹp, hy vọng mọi người chiếu cố, cảm ơn mọi người!" Nhẹ nhàng cúi đầu một chút, ngước lên lại phát hiện học sinh trong phòng học, cười cười, ồn ào ầm ĩ, căn bản là không có người nghe cô nói.
"Được rồi, mọi người im lặng, không nên ồn ào, bây giờ là thời gian đi học, còn ra thể thống gì!" Chủ nhiệm lớn tiếng quát, thật sự là không có biện pháp cùng những học sinh này, xoay người đối với Bạch Tiểu Hoa nói, "Trong phòng học còn chỗ trống, trò Tiểu Hoa, em thấy ngồi chỗ nào thoải mái thì ngồi vào chỗ đó đi!"
Bạch Tiểu Hoa gật đầu một cái, sau đó ôm sách giáo khoa, chậm rãi đi đến chỗ ngồi.
"Nhìn trang phục cô ta đang mặc là gì? Âu phục đó là nhặt được sao?"
"Tôi đoán không ra cô ta nặng bao nhiêu!"
"Trường học khi nào thì bắt đầu thu nhận động vật? Ngay cả heo cũng có thể thu vào đây, thật sự là không còn gì để nói"
"Ha ha "
Một vòng đủ kiểu, vang lên bên tai Bạch Tiểu Hoa, vành mắt đã ươn ướt. Trong nháy mắt, cô kích động muốn chạy trốn.
Ý tưởng tích cực tốt đẹp trước kia, trong nháy mắt bị những lời nói chói tai châm biếm và khinh bỉ đả thương người làm tan biến không còn một mảnh.
Thế nhưng cô không muốn cho ba ba buồn và lo lắng, kiên trì tìm một chỗ trống trong góc, có chút nhụt chí đặt mông ngồi lên. Quên đi, đã đến thì đến, cùng lắm cứ tồn tại giống như trước đây, không có gì lớn lao, dù sao cũng đã thành thói quen, thật không có gì.
Ô . . .
Tiếng mọi người hút không khí, làm cho Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu lên nghi ngờ, vốn tất cả những người đó đang chê cười cô đều hoảng sợ tránh tậm mắt của cô, đến nổi còn có người đem bàn cách xa cô ba thước.
Hơn nữa cô phát hiện, ánh mắt né tránh sợ sệt phần lớn là nam sinh, mà ánh mắt nổi giận giống như món đồ chơi yêu thích bị đoạt lại là toàn bộ nữ sinh.
Đang lúc Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, đang không biết tại sao,một đôi chân thon dài, vô cùng phách lối để ngang trên bàn học của cô.
"Cút ngay!" Thanh âm biếng nhác, nhưng lại gợi cảm, lại mang một chút không kiên nhẫn.
Bạch Tiểu Hoa theo đôi chân thon dài kia, từ từ nhìn sang . . . Khi tầm mắt rơi vào mái tóc màu bạch kim sáng chói kia, chỉ cảm thấy ý thức ầm một tiếng, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ.
Hạ Lưu Ly nheo lại con mắt, bị người khác làm phiền giấc ngủ của hắn, làm cho hắn vô cùng khó chịu. Hơn nữa, nếu như hắn không nhìn lầm, không người nào dám tới địa bàn của hắn mà? Bất quá, người này là sao? Trắng trắng nộn nộn, với lại xốp xốp mềm mềm.
Giống hệt con heo nhỏ!
Chìa tay tò mò chọc chọc da thịt trơn nộn lộ ra bên ngoài, Hạ Lưu Ly còn chưa tỉnh ngủ lộ ra nụ cười thỏa mãn, lập tức liền cắn một cái.
Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy đau xót, sợ hãi hét một tiếng chói tai, cầm sách giáo khoa hường đầu tóc màu bách kim kia hung hăng đập tới!