Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

“…Được rồi.” Trước lời thỉnh cầu của cô, An Tâm Khiết nhẹ đạ đồng ý.

Sau đó, An Tâm Khiết đi theo Uông Ưu Đình tới một nhà kho bị bỏ xó đằng sau phòng chụp ảnh.

Vẻ mặt An Tâm Khiết có chút nghi hoặc.

“Em bảo hắn ở bên trong chờ em, tránh để những người khác nhìn thấy” Uông Ưu Đình giải thích.

“Chị nghĩ em và hăn lên gặp nhau ở nơi khác, sẽ tốt hơn.” Đi vào nhà kho, An Tâm Khiết bỗng nhiên cảm nhận được một bầu không khí quỷ dị, không khỏi ngạc nhiên.

” Nhưng tôi lại thấy trong này rất tốt, rất yên tĩnh.”

“Là sao?” An Tâm Khiết đưa tay ôm ấy thân thể, nghĩ nhà kho này âm u dị thường.

“Vậy hắ ở đâu? Cô____”

Mới nói được một nửa, Uông Ưu Đình đột nhiên đẩy nàng một cái thật mạnh.

An Tâm Khiết lảo đảo, ngã xuống đất.

Cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thì phía sau truyền đến tiếng đóng cửa.

“Uông Ưu Đình, cô làm gì vậy!” Toàn thân cô hoảng sợ, cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất hô to một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, đập cửa nhà kho. “Cô mau mở cửa cho tôi! Cô điên rồi sao?”

“Học tỷ, số cô thật sự rất tốt nha. Không những làm bạn gái của Trang Minh Tuấn, còn được làm diễn viên quảng cáo, làm người đại diện. Tôi rõ ràng vào nghề sớm hơn cô, nỗ lực so với cô cũng nhiều hơn, nhưng lại chỉ có thể phụ họa cho ngươi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười điên loạn cả Uông Ưu Đình. “Đêm nay, cho ngươi ở trong này để ngươi hưởng thụ thật tốt niềm vui của một nữ diễn viên!”

“Ưu Đình, đừng! Đừng làm loạn, mau mở cửa… Tôi với cô không thù không oán, cô không thể đối xử với tôi như thế!” An Tâm Khiết cố sức đập cửa, nhưng ngoài cửa đã không còn bất kì tiếng động nào.

Kéo ống tay áo của âu phục xuống, An Tâm Khiết ngồi thu mình giữa phòng kho tối đen, một luồng khí lạnh tự nhiên thồi tới.

An Tâm Khiết tự dưng mât tích.

“Vì sao không gọi điên thoại cho cô ấy?”

“Điện thoại và áo khoác của cô ấy đều vẫn ở trong phòng nghỉ…” Trợ lí vẻ mặt khẩn trương. “Tâm Khiết chưa bao giờ không nói câu nào mà rời khỏi… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ tôi sẽ về công ty hoặc qua nhà cô ấy xem một chút. Đạo diễn Trang, nếu như tìm thấy cô ấy ở trong phòng chụp thì xin lập tức gọi điện cho tôi.”

“Được…” Lông mày Trang Minh Tuấn khẽ nhăn lại.

Cho dù có việc gắp, An Tâm Khiết cũng không giống loại người không chào mà đi, thậm chí điện thoại và áo khoác còn để ở phòng nghỉ cá nhân.

Không hiểu sao, sự biến mất của cô khiến hắn không ổn.

Hay cô không là phải mất tích mà là có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Hắn liền bảo nhân viên đi tới quán cơm ăn mừng trước còn hắn ở lại tìm An Tâm Khiết.

Nhưng hắn đã đi tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng chụp, đến cả phòng chứa đồ cũng đã tìm kĩ, vậy mà vẫn không thấy tăm hơi của cô.

Đứng ở ngoài phòng chụp ảnh, Trang Minh Tuấn lộ rõ nụ cười chế giễu.

An Tâm Khiết đi đâu, đâu có quan hệ gì với hắn? Bày đặt bàn tiệc chúc mừng hắn lại không đi, hắn ở đây làm gì a?

Xoa nhẹ cái cổ đau nhức, hắn mặc áo khoác, bước về phía để xe.

Trong bóng tối, một nhà kho bị bỏ hoang đã lâu khiến lại khiến hắn chú ý.

Khi hắn bước tới nhà kho bỗng bật cười chế nhạo… An Tâm Khiết sao có thể ở nơi này?

Chắc tại gần đây hắn xem phim điện ảnh có nhiều cảnh này nên trong đầu đầy trinh thám và tình cảnh đẫm máu nên mới có thể bị cái nhà kho bị bỏ hoang này thu hút.

“Cứu mạng, cứu mạng! Có người bị nhốt ở trong này…Cứu mạng, cứu mạng a…” Trong đêm, mơ hồ truyền đến tiếng gõ cửa sắt kêu cứu.

Nụ cười Trang Minh Tuấn lập tức cứng lại, hắn liền chạy nhanh đến phía nhà kho, tiếng trống ngực đập liên hồi.

“Ai ở bên trong đó? An Tâm Khiết? Có phải cô không?” Ánh mắt hắn lạnh thấu xương, khuôn mặ cứng ngắc.

Trên cửa sắt có một chiếc khóa lớn, hắn lập tức nhặt một chiếc gậy sắt trên mặt đất, cố sức đập chiếc khóa.

“Đúng! Là tôi…” Tiếng khóc nức nở của cô truyền qua khe cửa.

“Đạo diễn Trang, mau cứu tôi ra ngoài! Tôi rất sợ! Tôi…” Giọng cô khàn khàn, nghẹn ngào tràn ngập sợ hãi.

Chiếc khóa bị đập nát, Trang Minh Tuấn nhanh chóng mở cửa, chạy vào bên trong.

Hắn cầm điện thoại soi, nhìn thấy An Tâm Khiết đang cuộn mình lại trong một góc, hai tay ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt ướt đẫm ngước lên nhìn hắn.

“Không có việc gì.” Hắn nhịn sự phẫn nộ, nhanh bước về phía cô.

Rút cuộc ai đã nhốt cô ấy ở đây?

“Đạo diễn…” Thấy Trang Minh Tuấn ngồi xổm xuống đưa tay về phía cô, hai mắt ân cần nhìn vẻ mặt trắng bệch thê lương của cô… An Tâm Khiết không nhịn được nữa, sụp đổ nhào vào lòng hắn.

Thân thể cô lạnh cóng, hắn lập tức siết chặt đôi tay.

“Ở đây thực sự rất đáng sợ, đạo diễn… Tôi còn tưởng rằng không có ai tới cứu tôi, tôi tưởng là…Tưởng rằng tôi nhất định sẽ chết vì lạnh hoặc chết vì sợ…” Cô bám chặt bờ vai hắn, dựa vào vai hắn khóc lớn.

“Không có việc gì…” Hắn nhẹ nhàng xoa chiếc lưng co rúm của cô. “Tôi sẽ không để cô chết ở đây, tôi đảm bảo.”

Hắn bình tĩnh nói, mang theo một sức lực mạnh mẽ, trấn an sự hoảng sợ của cô, trong ngực hắn ấm áp rắn chắc cũng khiến cô dần dần bình tĩnh lại.

‘Vì sao anh biết tôi ở đây?” Cô cuối cùng cũng ngừng khóc.

“Ra khỏi đây trước, tôi sẽ nói cho cô biết.” Trang Minh Tuấn đưa tay sờ trán cô, xác định cô không bị sốt, rồi mới ngồi xuống bế lấy cô.

An Tâm Khiết giật mình ôm lấy cổ hắn. “Tôi…Tôi có thể đi…”

“Nếu không muốn chết cóng ở chỗ này thfi đừng nhúc nhích.”

Hắn nói ngắn gọn mạnh mẽ, không cho cô có thêm kháng nghị nào nữa.

Vùi đầu vào áo khoác của hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, sự sợ hãi tột cùng trong hơn một giờ qua cuối cùng cũng chậm rãi rời khỏi thân thể cô.

An Tâm Khiết thật không ngờ, trong tình hình nguy cấp, trong sự tuyệt vọng, người cứu cô lại là hắn.

Giờ khắc này, người mà cô không muốn gặp lại nhất lại trở thành ân nhân của cô, trở thành anh hùng của cô.

“Nói cho tối biết chuyện gì đã xảy ra.” Trang Minh Tuấn đem một cốc caffe nóng hổi nhét vào tay cô, ánh mắt sắc sảo nhìn gương mặt dần dần khôi phục vẻ hồng hào của cô.

Vẻ mặt An Tâm Khiết tràn đầy cảm kích nhìn hắn. “Cảm ơn…Không chỉ có cốc caffe mà còn vì tất cả những việc anh làm…”

Ngồi trong chiếc xe ấm áp của hắn, trên vai khoác áo khoác của hắn, cô tin tưởng mình đã an toàn.

“Không có gì.” Hắn giục cô uống hết caffe, thỏa mãn gật đầu. “Rốt cuộc ai đã nhốt cô ở đó?”

“Là…Uông Ưu Đình…” Cái tên này khiến cô rùng mình.

Kí ức kinh khủng hơn một giờ bị nhốt trong nhà kho lại lần nữa nổi lên trong lòng.

An Tâm Khiết hít thật sâu vào cái, miễn cưỡng trấn an chính mình.

Ánh mắt Trang Minh Tuấn ôn nhu cổ vũ, nhìn gương mặt trắng nõn của cô. “Nói từ từ, không sao, tất cả đã là quá khứ.”

Sau đó, An Tâm Khiết chậm rãi kể, đem tất cả sự tình, một năm một mười nói cho hắn nghe.

“…Tôi thực sự không hiểu, cô ấy vì sao muốn làm chuyện kinh khủng như vậy…Thực sự quá điên cuồng, sao cô ấy có thể…” Xoa nhẹ cái trán, cô lâm vào lo âu, khổ sở.

“…Ít nhất…, cô cũng không bị thương.” Trang Minh Tuấn vươn tay, kiên định xoa tay cô. “Từ giờ trở đi, không nên nhớ tới chuyện này nữa, vấn đề còn lại, để tôi xử lý”

“Không, anh không cần____”

“Việc này phát sinh tại phòng chụp của tôi, cho nên cũng liên quan tới tôi.” Hắn nói như đinh đóng cột, sắc mặt cứng lại.

“Nhưng…” An Tâm Khiết do dự nhìn hắn.

“Tôi sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện, nhưng…ít nhất… phải làm rõ lí do cô ta làm như vậy, để tránh cô ta sẽ làm tổn thương cô một lần nữa hoặc là người khác.”

Nhìn gương mặt hiện rõ sự sắc sảo của hắn, An Tâm Khiết nhìn thấy được sự quyết tâm và quan tâm của hắn đối với cô.

Thêm Bình Luận