An Tâm Khiết thật muốn giơ chân đạp hắn, nhưng lại không nỡ.
Hắn thành thật đối với Ái Linh, nhưng lại luôn bảo mật đối với cô, còn muốn bức cô, giở trò bắt cô lựa chọn có ly hôn hay không, khiến cho cô không thể ngủ được, suy nghĩ rất nhiều, đau khổ gần chết!
“Cô ấy… Đã nói hết tất cả cho em…” Hắn còn đang chuẩn bị mà.
Để đam bảo mọi thứ phải thật hoàn mỹ, muốn khiến cô thật cảm động, hắn không chỉ chuẩn bị cầu hôn, còn chuẩn bị một hôn lễ thật lớn.
“Quan trọng không phải là cô ấy nói cho em biết, mà là anh nói cho cô ấy! Em mới là vợ của anh, nhưng anh lại cứ vòng vèo, không chịu thẳng thắn với em!” An Tâm Khiết đẩy tay hắn ra, giận dữ cắn chặt môi.
“Em cũng không thẳng thắn với anh…” Nghe những lời cô nói, cảm giác mừng như điên ngập tràn trong lòng hắn.
Cô đã nói với hắn! Cô đã nói cô yêu hắn!
“Cho dù em có dùng đơn ly hôn uy hϊếp anh, nhưng anh… anh không chịu nói… Anh rốt cuộc có muốn em ở trong cuộc sống hay không, rốt cuộc là yêu em không? Chỉ đơn giản ba chữ, anh đều không thể thẳng thắn nói cho em biết…” An Tâm Khiết tiếp tục đánh vào vai hắn, trái tim đầy ủy khuất khổ sở bao lâu được trút hết ra.
“Cho nên vừa nãy ___” hắn như bừng tình ngộ, nắm hai tay của cô. “Em đang trả thù anh sao?Bời vì anh muốn bức em nói ba chữ đó cho nên em mới dùng cách của anh để trả thù anh sao?”
“Thế nào? Không thể sao?’ An Tâm Khiết nheo mắt lại, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt lợi hại nhìn hắn.
“Có thể, đương nhiên có thể!” Nụ cười phát ra từ nội tâm Trang Minh Tuấn. “Sau này, mặc kệ em muốn trả thù thế nào, đều được cả!”
“Anh còn cười được?” Hai tay bị hắn giữ, cô không thể làm gì khác ngoài giơ chân đá nhẹ hắn một cái.
Trang Minh Tuấn hơi mạnh tay kéo cô vào trong l*иg ngực, dùng hai tay ôm chặt lấy cô. “Anh rất vui, thực sự rất vui.”
“Em mới không vui…” Lá đơn ly hôn ở trong tay cô, phút chốc bay xuống mặt đất.
“Hóa ra chúng ta đều yêu nhau.” Vẻ mặt hắn hạnh phúc. “Chúng ta đều sợ bị cự tuyệt cho nên mới dò xét đối phương, không dám thắng thắn. Nhưng cuối cùng… Anh đã bị bại dưới tay em, bại bởi em đã yêu anh.”
“Anh không có thua, là em thua.” An Tâm Khiết ở trong lòng hắn nhẹ nhàng cựa quậy, rồi tựa đầu vào ngực hắn
Quên đi, người nào nói trước thì có quan trọng gì?
Cho dù hắn không chịu nói, chỉ cần cô hiểu rõ hắn cũng yêu cô là tốt rồi.
Còn việc ai yêu ai hơn, sẽ không cần nghĩ đến nữa…
“Không, em dũng cảm hơn anh, thẳng thắn hơn anh, ngay cả mở miệng nói em cũng nói trước anh, em thắng là xứng đáng.” Khóe miệng hắn cười nói ra những lời sủng ái. “Anh tốt như vậy sao? Lại khiến cho em yêu anh.”
Hắn hiểu rõ cô cũng có kiêu ngạo của cô, nhưng vì hắn mà cô đã buông sự kiêu ngạo đó ra.
Đúng như cô nói, chỉ là ba chữ, vậy mà có bao nhiêu trắc trở, có cần phải khổ tâm như thế không?
“Anh thật là xấu!” Cô đánh nhẹ hắn, ánh mắt ôn nhu như nước. “Em yêu anh như vậy, còn có biện pháp nào sao? Chỉ có thể bị anh bá đạo, chỉ có thể bị anh khi dễ…”
“Anh yêu em.” Trong ý nghĩ của cô, hắn yêu thương nhìn cô, Trang Minh Tuấn rất tự nhiên nói ra ba chữ đó.
An Tâm Khiết như ngừng thở. “Cái gì? Lập lại lần nữa! Em không có nghe rõ.”
“Anh yêu em, vợ à.” Ánh mắt hắn sâu sắc, thanh âm kiên định. “Mặc kệ kiếp này hay kiếp sau, anh đều sẽ yêu em, mãi mãi yêu em.”
“Vâng…” Cô gật đầu, nước mắt trào ra.
Biểu tình Trang MInh Tuấn trịnh trọng, hắn hơi buông cô ra, đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp châu báu hình vuông. An Tâm Khiết lau nước mắt nhìn tay hắn.
“Tuy rằng như vậy thiếu lãng mạn, cũng không phải trong khách sạn ở Khẩn Đinh, nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau để trao nhẫn cho em… Nhưng bây giờ anh đã biết rõ, hình thức vốn không quan trọng, quan trọng là chúng ta thật tình yêu thương nhau.” Trang Minh Tuấn mở hộp, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn vàng cũ.
“Cái này, không phải là chiếc nhẫn anh chọn mất nửa ngày mà là chiếc nhẫn khi bà nội mất để lại cho anh. Tuy bà nội không nói gì, nhưng anh nghĩ, bà nội muốn anh trao chiếc nhẫn này cho cháu dâu…” Trang Minh Tuấn nâng bàn tay thon dài của An Tâm Khiết, hắn thật khẩn trương.
Trong lòng tràn đầy vui mừng và cảm động, An Tâm Khiết nhìn hắn đem nhẫn đeo vào ngón áp út của cô.
Đây là vật đính ước của cô, là vật tương trưng cho sự cho lời thề sẽ mãi ở bên nhau.
“Hình như hơi to, kiểu dáng cũng cũ …” Giọng nói Trang Minh Tuấn có chút tiếc nuối. “Anh đã chọn được một kiểu rất đẹp, anh định mang chiếc này đi chế tác lại…”
“Ai nói cũ? Em rất thích!” An Tâm Khiết lập tức rút tay về, nhìn kĩ bảo bối trên tay. “Đây là của bà nội để lại, nếu như đem chế tạo lại thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.”
Vợ hắn là một người thiện lương, am hiểu lòng người, ấm áp tri kỉ, một người thật tốt, tâm hồn cao quý … Cho nên mới có thể bao dung hắn, yêu thương hắn.
Ánh mắt Trang Minh Tuấn đem An Tâm Khiết nhìn mình, dùng tràn ngập nhu tình nhìn cô, nhìn đôi mắt dịu dàng đẫm lệ của cô, cúi đầu, hắn hôn lên nước mắt của cô.
Bọn họ ôm nhau thắm thiết, đôi môi ấm áp của hắn lướt qua gương mặt cô, chóp mũi, thẳng đến đôi môi anh đào của cô.
Khi hai đôi môi sắp chạm nhau, hắn nhẹ nhàng nói, hắn hứa hẹn, cũng như lời thề…
Tình cảm, tâm hồn của bọn họ, tương lai, chỉ có thể dùng một từ để hình dung suốt đời bên nhau. Trang Minh Tuấn ôm lấy người vợ yêu thương của mình đi về phía phòng ngủ của họ.
Ban đêm buông xuống, che đi một màn kiều diễm, nồng nhiệt.
Khi tình yêu của họ kết hợp làm một, thân thể hòa hợp làm một cũng là lúc tương lai hạnh phúc của bọn họ, trải dài trên những bước đi của họ ___