“Có, Tiểu Nhiên rất nhớ baba!” Ôm cô cha, An Ngẫu Nhiên nhìn mẹ.
An Tâm Khiết lập tức lộ ra nụ cười đối với con trai vẫy tay, mà khi ánh mắt của cô không cẩn thận nhìn qua gương mặt của Trang Minh Tuấn thì cơ thể cô nhất thời trở nên nặng nề.
Đứng tại chỗ, cô yên lặng nhìn bóng lưng cha con họ, ngực đau nhức khiến cô hít thở khó khăn.
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Cuộc sống gia đình của cô, cô và Trang Minh Tuấn còn có Tiểu Nhiên, ba người bọn họ, thời gian tới…
Cô còn chưa kịp lâp xong kế hoạch thật tốt về tương lai bag ngươi thì đã kế thúc rồi sao.
Trong ba ngày, An Tâm Khiết và Trang Minh Tuấn đều trong trạng thái chiến tranh lạnh.
Ngoại trừ trước mặt con trai phải biểu hiện mọi chuyện rất tốt đẹp ra, bọn họ không nói với nhau lời nào, cũng không thèm nhìn nhau, thậm chí đem đối phương như người trong suốt.
“Tối này về sớm một chút, anh có chuyện muốn nói với em”. Sau khi chụp xong ảnh quảng cáo, cô nhận được tin nhắn của Trang Minh Tuấn.
“Được.” Cô nhắn tin trả lời, vẻ mặt của cô kiên định ngoài dự đoán của mọi người.
Sửa soạn xong mọi thứ, tẩy trang, cô lập tức bắt taxi về nhà.
Trang Minh Tuấn khó có thể có bữa ăn cơm tối ở nhà, bọn họ nhìn nhau, khi Tiểu Nhiên chăm chú nhìn, cả hai đều hiểu mỉm cười với nhau.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa tối, Trang Minh Tuấn ngồi trân thảm chơi đồ chơi cùng Tiểu Nhiên, xem phim hoạt hình, chín giờ đưa Tiểu Nhiên đi ngủ.
Chờ hắn đi ra từ phòng con trai, An Tân Khiết đã pha hai cốc cà phê, ngồi trên sô pha, nhàn nhã ăn táo. Lông mày Trang Minh Tuấn nhăn chặt, ánh mắt sắc bén đảo qua bộ dáng xinh đẹp mỹ lệ của cô, khuôn mặt hắn bình tĩnh còn chút mệt mỏi đi vào phòng khách. “Lo lắng sao?” Hắn tựa sát vào cánh cửa, duỗi thằng hai chân.
“Đã suy nghĩ kỹ.”
Cô vừa nói vừa đưa tay cầm túi hồ sơ, rút ra một tờ giấy mỏng.
“An Tâm Khiết, em ___” Sắc mặt Trang Minh Tuấn trong nháy mắt đại biến.
“Em làm sao?” Cô đứng lên, đi tới trước mặt hắn, mỉm cười đặt tờ giấy vào tay hắn.
“Em đã suy nghĩ kĩ, xác định muốn làm như vậy?” Hắn không nghĩ tới, cô cư nhiên lại quyết tâm ly hôn.
Hắn cho cô lựa chọn nhưng hắn tuyệt đối cô lại lựa chọn phương án này!
“Chẳng nhẽ đây không đúng với mong muốn của anh sao?” Cô ngước mắt lên, anh mắt trong trẻo nhìn hắn. “Vậy còn anh? Anh quyết định kí tên chứ?”
“Anh chưa hề nghĩ như vậy.” Khuôn mặt Trang Minh Tuấn nhăn lại. “Trong mắt em, hôn nhân của chúng ta không đáng một đồng sao? Em muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này sao?”
“Vậy anh kì vọng cái gì?” An Tâm Khiết thu hồi nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh. “Anh không nói cho em biết, em biết thế nào được?”
“Anh không nói, em sẽ không biết sao?” Thân thể hắn cứng nhắc.
“Anh…” Hắn cho cô ba ngày suy nghĩ, là mong muốn cô phát hiện tâm tư của hắn, không nên tiếp tục trốn tránh tình cảm của hắn, cũng không nên không tin tưởng hắn!
L*иg ngực Trang Minh Tuấn phập phồng, những lời mềm yếu đó, bị chặn trong cổ họng hắn.
Xem ra, kế hoạch này của hắn chẳng những không đạt được kết quả mà còn làm cho mọi chuyện xấu đi.
Có lẽ hắn thực sự đánh giá cao địa vị của mình đối với cô, sai lầm khi cho rằng cô có tình cảm với hắn.
Nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn, sự tức giận trong người Trang Minh Tuấn tăng vọt lên.
“Nói đi, anh rốt cuộc kì vọng em sẽ như thế nào?” An Tâm Khiết không buông tha tiếp tục hỏi hắn một lần nữa.
“Chuyện anh kì vọng còn quan trọng sao? Nếu em đã quyết định___” Hắn muốn cầm tờ đơn ly dị, nhưng đột nhiên nắm tay. “Anh đáp ứng em, anh sẽ ký tên. Thế nhưng, đó không là kỳ vọng của anh.”
Trang Minh Tuấn quay đầu, không muốn nhìn mặt cô.
Có phải hắn đã mua dây buộc mình hay không, hắn đã quá tự tin? Nhưng hôm nay, đâm lao thì phải theo lao, muốn thể hiện nội tâm yêu thương với cô, rồi lại nghĩ tất cả đã quá muộn…
“Thật sao?” Cảm thấy hắn cả người cứng ngắc, ánh mắt của cô mềm mại một chút. “Em thật không ngờ anh sẽ đáp ứng em đúng không?”
Trang Minh Tuấn thở sâu, cúi đầu xuống, chăm chú nhìn cô. “Em đã biết rõ.” Cô hẳn là hiểu tâm tư hắn.
An Tâm Khiết chẫm rãi lắc đầu. “Chính anh không chịu nói cho em biết…”
Cô thở dài. “Anh nói đi, sao lại khó khăn như vậy? Anh đã không muốn ly hôn với em, vì sao lại để em lựa chọn? Nghe anh nói như thế, anh có biết em đã rất đau khổ, rất thương tâm, thậm chí cảm thấy cả thế giới đều tan vỡ…”
“Tâm Khiết…” Giọng nói của nàng bi thương khiến ngực hắn cứng lại.
“Em nói như vậy… Là có ý tứ gì?” Hắn khẩn trương đến mức tay đổ mồ hôi.
“Em có thể xé bỏ đơn ly hôn, coi như nó chưa từng tồn tại.” Khẩu khí của cô thật thận trọng. “Nói cho em biết, anh yêu em sao?”
Trong mắt Trang Minh Tuấn hiện lên tia hoang mang, tốc độ tim đập ngày càng tăng theo ánh mắt chăm chú của cô, thật nhanh thật nhanh, hắn nắm chặt hai tay, muốn trả lời ngay câu hỏi của cô, nhưng đôi môi của hắn không chịu mở ra.
Bầu không khí khẩn trương lan tràn giữa hai người.
An Tâm Khiết có chút thất vọng cúi mặt xuống, nhưng vẫn thản nhiên nói. “Anh không muốn nói. Đã đến tình trạng này, anh vẫn không muốn nói… Nhưng là em rất yêu anh, rất rất yêu anh.”
Mi mắt khẽ động, nước mắt bi thương rơi xuống.
Cô đã cố gắng ép buộc hắn, nhưng hăn slaij không có chút biểu hiện.
“Em … Yêu anh?” Trang Minh Tuấn ngừng thở. “Vậy tại sao em lại nói với anh, em muốn ly hôn với anh?”
“Anh không hiểu? Anh đương nhiên không hiểu!” Cô chậm rãi lùi lại, nước mắt thất vọng, mệt mói không ngừng trào ra. “Bởi vì em yêu anh, cho nên mới muốn trả tự do cho anh, cho anh đi tìm hạnh phúc của mình!”
“Hạnh phúc của anh chính là em!” Cô không ngừng lùi về phía sau mà hắn thì kiên định tiến từng bước lại gần cô.
“Anh không nói, em sao biết được?” Cô lấy tay lau mạnh những giọt nước mắt.
“Thì mọi chuyện đến nông nỗi này, em xũng đã dùng đợ ly hôn để ép anh, nhưng anh lại không hề biểu hiện gì, nói gì!” An Tâm Khiết càng nghĩ càng ủy khuất.
Trang Minh Tuấn nắm chặt đôi vai lạnh run rẩy của cô, nhìn gương mặt đầy lệ ủy khuất của cô, hắn không biết phải làm thế nào.
“Sao anh có thể làm thế với em? Rõ ràng anh đang chuẩn bị một niềm vui lớn cho em, nhưng lại dùng ly hôn uy hϊếp em! Anh biết rõ em vốn không có chút tự tin nào cả, em luôn sợ hãi anh sẽ rời xa em và Tiểu Nhiên… Nhưng lại dùng biện pháp đó, bức em thừa nhận em yêu anh…”
Lông mày Trang Minh Tuấn nhăn chặt lại. “Em biết anh đang chuẩn bị một niềm vui lớn cho em? Làm sao mà em biết được?”
“Em đã gặp Ái Linh!” Cô mở miệng, đột nhiên lại giận dữ ra sức đám vào ngực hắn. “Anh là đồ tồi! Bởi vì anh muốn ly hôn với em, em nghĩ anh rất yêu cô ấy cho nên đi gặp cô ấy muốn giải thích chuyện năm năm trước, nói cho cô ấy biết anh luôn yêu cô ấy___”
“Vợ.” Trang Minh Tuấn như hóa đá, cả người bất động.
Mặc kệ có phải An Tâm Khiết hiểu lầm hắn hay không, tấm lòng cô đối với hắn thật sự khiến hắn cảm động.
“Thế nhưng Ái Linh lại nói, cô ấy là trợ lý của nhà tài trợ, thừa dịp nghỉ ngơi, anh lôi cô ấy đi vào của hàng châu báu xem nhẫn cưới, mong cô ấy giúp cho ý kiến___” An Tâm Khiết ngước mắt lên, ánh mắt tàn bạo nhìn hắn.
Vừa nghĩ đến cuộc đối thoại giữa cô và Ái Linh, cô tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi!
“Cô ấy tàn bạo nói cho em biết, em hoàn toàn hiểu lầm! Anh căn bản là không thương cô ấy, chuyện của năm năm trước, anh cũng đã giải thích rõ ràng với cô ấy, cô ấy còn nói, em không cần phải để ý đến quá khứ, bởi vì hiện tại anh đang chuẩn bị một món qùa lớn cho em, muốn đưa em đi Khẩn Đinh, chuẩn bị cầu hôn cô___chân chính cầu hôn… Vì muốn có hai ngày nghỉ mà mới đi làm một ngày một đêm…”