Cô cứ như vậy, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, cho đến khi An Ngẫu Nhiên xông vào trong phòng gọi cô rời giường, cô mới miễn cưỡng hồi phục một chút tinh thần.
Bây giờ, cô hầu như bị vậy trong trạng thái bất an hoảng hốt, nhiều lần cầm lấy điện thoại rồi lại buông xuống.
Nếu như điện thoại của hắn vẫn tắt máy như vậy, cô sợ chính mình sẽ miên man suy nghĩ, thậm chí sẽ khiến cho con trai chú ý lo lắng.
Có phải đã có chuyện gì hay không? Buổi chiều, cô rốt cuộc không chịu được gọi điện cho hắn, nhưng vẫn như cũ điện thoại tắt máy, rút cuộc đã có chuyện gì?
An Tâm Khiết lần thứ hai gọi đến phòng làm việc của Trang Minh Tuấn thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tiểu Nhiên. “Me, dì Lê gọi điện tới.”
“Mẹ biết rồi.” Ngắt điện thoại di động, cô nhanh chóng đi ra ngoài phòng khách, nhận điện thoại trong tay cậu nhóc.
“Alo? Nguyệt Nhã? Hôn lễ tổ chức thế nào? Nếu ngươi không có chủ ý thì để Hạ Dương quyết định đi.”
“Tâm Khiết, ta đang cùng Hạ Dương đị chọn nhẫn nhưng ta gọi điện cho ngươi là vì chuyện khác… Ngươi không phải nói ngày hôm nay gặp mặt cha mẹ chồng sao? Vậy tại sao Trang Minh Tuấn lại cùng một cô gái khác ở tiệm trang sức chọn nhẫn?” Khẩu khí Lê Nguyệt Nhã tràn ngập nghi vấn.
“Cái gì?” điện thoại trong tay An Tâm Khiết suýt rơi xuống đất, sắc mặt cô tái nhợt nhfin vẻ mặt hiếu kì của con trai, cô cố gắng tự bảo mình phải bình tĩnh.
Cô đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng. “Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi!” Tiếng nói Lê Nguyệt Nhã mang theo vài phần phẫn nộ. “Hơn nữa người đó, chính là người trong mấy bài báo với hắn – La Ái Linh, các ngươi không phải xảy rta chuyện gì chứ? Hắn sao có thể đối xử với ngươi như vậy?”
“La Ái Linh?” An Tâm Khiết lùi lại một bước, thân thể khẽ run lên. “Nguyệt Nhã, chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ tìm hắn nói rõ. Cho nên… Ngươi hứa với ta giữ bí mật chuyện này? Không nên đi tìm hắn, lại càng không nên nói cho Dung Dung biết.”
“Cái này ta biết, nhưng mà ___”
“Không có nhưng mà. Ta van xin ngươi, sau này ta giải thích với ngươi.”
Sau khi ngắt máy, An Tâm Khiết không thể đứng yên trong phòng, cô đi đi lại lại.
Tiểu Nhiên một bên xem phim hoạt hình, một bên len lén nhìn mẹ, không dám nói chuyện với cô.
Buổi tối, cô ngồi xuống bên cạnh con trai, nhẹ nhàng ôm lấy con.
Sau khi cả ngày lo lắng sợ hãi, cô đã tìm được kết quả sao?
Chuyện này khiến cô… Không thể tiếp nhận!
Nửa đêm, Trang Minh Tuấn mang theo vẻ mặt nhàn nhã, đi vào phòng.
An Tâm Khiết ở phòng khách bùng nổ. “Vì sao muốn thế này mới về nhà?” Cô khoanh tay trước ngực..
“Anh ở công ty họp đến bây giờ.” Trang Minh Tuấn cười tủm tỉm tới gần cô. “Vợ, anh đói quá.” Hắn cố gắng ôm lấy cô nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Đừng chạm vào em!” An Tâm Khiết lui về phía sau, khóe mắt xuất hiện một giọt nước mắt.
Hắn cứ nhiên còn lừa gạt cô!
“Mặc kệ anh muốn làm gì, hay cùng ai đi đâu, thậm chí muốn cùng ở với ai… Thì anh cũng nên nói cho em biết, không cần giấu giếm, càng không cần nói dối em!” Cô vì hắn ma flo lắng cả ngày, nhưng lại hắn lại cùng La Ái Linh đi mua nhẫn?
Chuyện đó là thế nào? Hắn không phải nói đã kết thúc với La Ái Linh sao? Vì sao vẫn còn dây dưa không rõ với cô ấy?
Hơn nữa nhẫn… Không thể tùy tiện đưa cho một cô gái?
“Tâm Khiết… Em làm sao vậy?” Trang Minh Tuấn vẻ mặt mê man. “Ngày hôm nay anh thực sự là chỉ đi họp, ngoại trừ buổi chiều có một chút rảnh rỗi…”
Cảm giác tan nát cõi lòng đạt đi lý trí của Tâm Khiết, khiến cô không thể nghe thấy hắn nói gì tiếp theo, thấy không rõ vẻ mặt, cô rơi vào thật sâu trong bi ai, đâu đớn.
Nếu như hắn muốn cùng Ái Linh ở chung một chỗ, cô không có bất kỳ một lí do gì để ngăn cản.
Nếu như là người trong cuộc chỉ ra “Người thứ ba”, chẳng lẽ lại không phải là cô sao?
“Nếu như anh muốn ly hôn ___ Em cũng sẽ chấp nhận.” An Tâm Khiết cú đầu, cawnsc hặt răng. “Em không hi vọng dùng hôn nhân để trói chặt anh, như vậy đối với cả anh và em đều không có lợi…”
Trang Minh Tuấn nhăn lông mày hoang mang. “Em cho rằng hôn nhân của chúng t alf sai sao?”
Đầu hắn đầy sương mù, không rõ tình huống, thế nhưng câu nói của cô, khiến hắn có chút không vui.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, hầu như một ngày một đêm làm việc, chính là vì sắp xếp thời gian cho cô một sự kinh ngạc.
Không nghĩ tới sau khi về nhà, lại không biết vì sao lại bị cô bị trách cứ.
“Ngày từ đầu chúng ta kết hôn đã là một sai lầm, đáng nhẽ em không nên đáp ứng anh.” An Tâm Khiết lấy tay lau đi nước mắt, cô cố gắng để mình không bật khóc nức nở.
“Được rồi, mau nói rõ ràng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trang Minh Tuấn giơ tay ý bảo cô bình tĩnh.
“Anh còn muốn hỏi em đã có chuyện gì sao?” Lòng của cô như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thanh âm lại yếu đuối. “Em đã biết tất cả, đã biết…”
“Em biết gì, lại quyết định muốn ly hôn với anh?” Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nếu như cô biết hắn muốn làm cho cô kinh ngạc và vui sướиɠ, chẳng lẽ không phải là mừng rỡ như điên?
Chờ một chút!
Vẻ mặt Trang Minh Tuấn trong nháy mắt trở nên nghiêm khắc, gương mặt căng thẳng.
“Anh không biết em là vì con trai hay là vì anh làm khó em mà kết hôn, cho nên ly hôn không quan trọng… Có lẽ ly hôn mới là quyết định chính xác nhất…”
An Tâm Khiết ngừng thở, chịu đừng đau đớn, dùng lý trí để nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề của hai người.
Làm khó cô? “Là ai” Trang Minh Tuấn bước từng bước, vẻ mặt không vui.
Cô cho rằng hắn yêu ai?
“La Ái Linh.” Nói ra tên này, toàn tâm cô đau đớn, cảm giác l*иg ngực mình phồng lên. “Em không muốn tiếp tục lừa dối mình, cũng mong muốn anh không nên lừa tiếp tục lừa dối chính mình… Em biết anh yêu cô ấy, anh vẫn còn yêu cô ấy…”
“Em cho rằng chuyện này là thật?” Tim Trang Minh Tuấn đập mạnh và loạn nhịp trong chớp mắt, hắn liền tức giật nắm chặt hai tay. “Em cho rằng anh còn yêu cô ấy?”
Hắn đã giải thích rõ như vậy, cô cư nhiên còn tiếp tục hiểu lầm sao!
Hắn đã từng nói với cô, cô tàn bộ không nhớ sao.
Trong mắt cô, một chút tín nhiệm với hắn đều không có!
“Đúng.” An Tâm Khiết cảm thấy toàn thân yếu đuối trống rỗng, hai chân dẫm trên vải bông như vô lực. “Anh không nên tiếp tục phủ nhận, em còn biết ngày hôm nay anh___”
“Em bởi vậy mà muốn ly hôn với anh?” Vẻ mặt hắn lạnh băng. “Xem ra trong mắt em, hôn nhân của chúng ta chẳng là gì cả, anh đối với em mà nói, cũng như nhau đều không quan trọng. Cũng không cần cố gắng, cũng không cần giữ gìn.”
Nhìn thằng vào gương mặt tái nhợt , tiếng nói Trang Minh Tuấn lạnh như băng trong phòng khách.
Thái độ cường ngạnh của hắn càng khiến cô them khổ sở, nước mắt theo gương mặt ngã nhào.
Không phải như thế! Bất luận là hôn nhân hay là hắn với cô mà nói đều rất quan trọng, sở dĩ cô muốn ly hôn, vì cô không thể có được trái tim của hắn…
Nhưng những lời này An Tâm Khiết chỉ có thể giữ ở trong lòng, không thể nói cho hắn nghe.
Cô cố chấp trâm mặc, làm hắn càng thêm tức giận và bất mãn.
Trang Minh Tuấn nhét hai tay vào túi quần, mò lấy một chiêc hộp nguyên bản là một vật phẩm tượng trưng cho hạnh phúc.
Trang Minh Tuấn nhắm mắt, một tia sáng vụt qua. “Anh cho em ba ngày suy nghĩ, sau ba ngày, nếu như em vẫn muốn ly hôn, anh sẽ đáp ứng em.”
“Ba, mẹ, hai người cãi nhau sao?” Tiểu Nhiên đứng trước của nhà vệ sinh, xao nhẹ đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, lo lắng hai người đang đôi co.
“Không có, chúng ta không có cãi nhau.” Trang Minh Tuấn bước nhanh về phía con trai, ôn nhu ốm lấy hắn. “Hai ngày không gặp, Tiểu Nhiên có nhớ baba không ?”