Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

” Mẹ không đưa người ta đi vườn trẻ sao? Cậu nhóc không vui miệng méo xệch. “Ngày hôm qua cũng là nửa đêm mẹ mới về sao?”

“Mẹ phải nuôi sống chính mình, còn muốn nuôi dưỡng Tiểu Nhiên nhà ta, nên không được lười biếng, phải cố gắng làm việc a.” An Tâm Khiết đưa tay xoa nhẹ hai thái dương đau nhức, nhẹ nhàng mở hai mắt, ôm lấy cậu con trai bảo bối.

“Được rồi, con biết rồi.” An Tâm Khiết thơm một cái lên má của bảo bối, cười rất thoải mái. “Ai bảo mẹ không có lão công, con không có baba, chúng ta một nhà hai miệng ăn đều phải dựa vào mẹ đi làm kiếm tiền? Con có thể hiểu, mẹ mau ngủ thêm đi!” Cậu nhóc bốn tuổi, dùng ngữ khí của người trưởng thành tha thứ cho mẹ.

Nhưng khí hắn trèo xuống khỏi chiếc giường của mẹ, lại toát ra vẻ tiếc nuối cùng không muốn.

Đã ba ngày rồi hắn và mẹ chưa cùng đi nhà trẻ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ!

Lục Dung Dung là tỷ muội tốt cùng phòng với An Tâm Khiết, cô cũng là người mẫu trong Công ty, thấy An Ngẫu Nhiên mang theo vẻ mặt cô đơn ra khỏi phòng, cô nhịn không được thở dài một tiếng.

An Tâm Khiết liều mạng làm việc, mặc kệ công việc có bao gian khổ, cô ấy đều sẽ nhận hết, căn bản đem chính mình trở thành siêu nhân, hai mươi tư tiếng đồng hồ cố gắng không ngừng.

Cũng bởi vì cô ấy luôn cố gắng và chăm chỉ, nên dù đã sinh được một cậu nhóc vẫn có thể làm người mẫu, tìm được một nơi sống yên ổn cho mình.

” Tiểu Nhiên, tối nay chúng ta đi tới nhà chú Mạch, ăn hán bảo mà ngươi thích nhất còn có bánh khoai, được không?” Chỉ tiếc rằng vì công việc quá bận rộn mà cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con mình.

” Vâng!” Vừa nghe nói được đi ăn thứ mình thích, An Ngẫu Nhiên lập tức nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười rực rỡ.

“Thật láu lỉnh.” Lục Dung Dung xoa nhẹ đầu Tiểu Nhiên. “Nhanh đi ăn bữa sáng, cơm nước xong, chúng ta lập tức xuất phát.”

“Dung Dung, cảm ơn ngươi.” An Tâm Khiết vẫn ở trên giường, vẻ mặt buồn ngủ hướng về phía cửa. “Thật may còn có ngươi ở cùng nhà với ta, bằng không ta thật sự không có thời gian giành cho việc khác, không thể cùng lúc nhận nhiều công việc như vậy.”

“Sao lại khách khí vậy? Ta biết ngươi muốn cho Tiểu Nhiên một cuộc sống thật tốt, cũng muốn hắn hưởng nên giáo dục tốt nhất.” Lục Dung Dung gật đầu hiểu rõ. “Được rồi, mấy ngày nay ngươi đã đi sớm về khuya, ta chưa có cơ hội để chúc mừng ngươi!”

“Chúc mừng?” An Tâm Khiết chớp đôi mắt xinh đẹp.

“Công ty quảng cáo LEC kí hợp đồng a! Ngươi không phải đã kí hợp đồng một năm làm người đại diện sao?” Lục Dung Dung cầm tay cô. “Thật sự là tốt quá, từ nay về sau ngươi có thể ra nhập đội ngũ người mẫu chính thức.!”

Bởi vì An Tâm Khiết luôn giữ mình trong sạch, lại đã sinh con, cho nên cô rất hợp cho quảng cáo TV lần này, cũng vì thế mà công việc cùng thời gian rảnh không cố định, có chụp ảnh thì thông báo, thường là làm việc suốt đêm.

“Còn sớm mà… LEC cũng là vì cắt giảm kinh phí, mới có thể kí hợ đồng với ta, một người mẫu chưa ai biết đến.” An Tâm Khiết lắc đầu khiêm tốn.

Nhưng để có được quảng cáo lần này, cô đã phải ra sức thể hiện, thời gian tập luyện khổ cực không nói tới cũng được.

“Chính là, ngươi còn vượt qua cả Lưu Đình Đình, người đại diện trước đây của LEC, ngươi có thể thay thế cô ta, đã thấy được thực lực của

ngươi được thừa nhận rồi!”

“Có được thừa nhận hay không, còn phải xem ngày mai khi quay chụp quảng cáo” An Tâm Khiết cười khổ. “Tổng cộng phải quay chụp ba phiên bản, căn cứ vào sự đặc sắc của từng nơi, Châu Á, Châu Âu và các châu lục khác mà phát các mục quảng cáo khác nhau. Lần này ta phải hợp tác với đạo diễn người Mỹ gốc Hoa Trang Minh Tuấn, hắn từ trước tới nay đều yêu cầu những đề xuất hay.”

“Trang Minh Tuấn?” Sắc mặt Lục Dung Dung có chút trắng. “Ta nghe tiền bối nói trước đây đã từng hợp tác với hắn, hắn thật sự rất khó đối phó, với người mẫu yêu cầu rất cao. Ngươi… Tự giải quyết cho tốt.”

“Ta biết.” Lần đầu tiên đại diện cho quảng cáo, An Tâm Khiết rất mong bản thân có thể biểu hiện trạng thái tốt nhất, nhưng mà nghĩ đến những lời nói của mọi người, đạo diễn quảng cáo lại giống như ác ma, lòng cô khó tránh khỏi thấp thỏm, lo lắng.

Trang Minh Tuấn…Hắn rốt cục là một người như thế nào?

Có người nói tính cách người này rất quái dị, rất khó làm chung. Cô rất muốn tìm một ít thông tin về hắn để nghiên cứu, nhưng cô thật sự là rất bận rất mệt mỏi, thay vì tốn thời gian đi tìm hiểu thái độ đối nhân xử thế của đạo diễn, không bằng nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khiến tâm trạng mình trở nên tốt nhất, đi nghênh tiếp mỗi lần khiêu chiến.

Cho dù đối phương có bá đạo và hà khắc, cô vẫn tin tưởng chỉ cần cô làm việc chăm chỉ nghiêm túc, thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ hoàn thành tốt công vệc.

Nghĩ như vậỵ, vẻ mặt An Tâm Khiết tốt hơn, liền nộ ra sự tự tin, cô cười thoải mái.

Một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ không có cha chỉ biết dựa vào mẹ, đứa nhỏ trong sáng và rất kiên cường, đó chính là lí do mà cô kiên cường đến ngày hôm nay!

Vì Tiểu Nhiên, vì bản thân mình, quảng cáo quay chụp ngày mai, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.

Trang Minh Tuấn giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua bề ngoài không có chút biểu lộ sắc mặt, hắn càng trở nên tái nhợt nghiêm khắc.

“Qua mười phút nữa, nếu người mẫu kia không đến, quay chụp ngày hôm nay dừng ở đây.” Hắn đẩy trợ lí đang đưa cà phê cho hắn, tuyên bố như đinh đóng cột.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng chụp không có bất cứ âm thanh nào, tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, đến thở mạnh cũng không dám.

“Đã đến giờ!” Trang Minh Tuấn đưa chân định đi ra cửa.

Ngày đầu tiên quay chụp đã muộn, cô người mẫu An Tâm Khiết này thật đúng là lớn mật!

“Xin lỗi, xin lỗi, ta đã đến muộn!”

Đi được một nửa, hắn suýt nữa đυ.ng phải một nữ sinh chạy ào vào, Trang Minh Tuấn lập tức dừng lại, mang theo khí thế ác liệt, hắn trừng mắt liếc nhìn người trước mắt có chút chật vật; “An Tâm Khiết?”

Chỉ thấy mái tóc đen toán loạn của cô, gương mặt đỏ bừng, liên tục thở dốc, hai chân trần trụi .

Trong tay cô cầm theo một đôi giày cao gót, quần tất màu đen đã kéo sợi. “Vâng”

Vất vả lắm An Tâm Khiết mới ngừng lại hơi thở hỗn loạn. “Gặp phải tắc đường, ta thật sự không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài chạy tới! Không nghĩ tới là đã muộn như vậy, mong đạo diễn tha thứ!” Cô đứng ở trước cửa, cúi thấp đầu.

Trước mắt cô là đôi giày da đầu nhọn đang mốt hiện nay, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của nam nhân này, phải chăng hắn là Trang Minh Tuấn?

Hai tay Trang Minh Tuấn ôm trước ngực, quan sát cô từ đầu đến chân. “Sau này nếu không muốn bị muộn, tốt nhất hãy đi tàu điện ngầm.”

“Vâng” An Tâm Khiết hoang mang, tảng đá lớn trong lòng thoáng ngừng nhấp nhô. Lần đầu tiên quay chụp bị muộn, cô biết nhất định đạo diễn sẽ phê bình cô, thậm chí sẽ đánh giá thấp cô.

Thực ra cô vì muốn đến nơi làm việc đúng giờ, mới bỏ qua tàu điện ngầm mà bắt taxi, ai biết lại gặp phải tắc đường? Rơi vào đường cùng, cô đành chạy bộ tới…

“Ngươi còn ở nới này làm gì? Còn không mau đi trang điểm thay quần áo! Ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian của ta, còn muốn tiếp tục lãng phí nữa sao?” Trang Minh Tuấn bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.

“Vâng!” An Tâm Khiết nhanh chóng thu hồi oan ức trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân cao to kiêu căng trước mắt.

Trang Minh Tuấn tùy ý liếc nàng một cái, liền xoay người nói với mọi người. “Nếu người mẫu đã tới, các ngươi cũng mau đi chuẩn bị, chờ cô ta chuẩn bị xong, lập tức chụp ảnh, ta không muốn có bất cứ vấn đề g xảy ra nữa.”

Trong nháy mắt An Tâm Khiết cảm thấy l*иg ngực mình bị bóp chặt.

Trước mắt hiện lên một mảng sương mù, cô đứng không vững, lảo đảo một bước.

Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy…

Thêm Bình Luận