An Tâm Khiết ngoại trừ thương cảm, khổ sở, cũng cảm thấy đố kị.
“Muốn nghe anh nói thật sao?” Khẩu khí của hắn tuy rằng có điểm đùa giỡn, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được được tay hắn đang lạnh dần.
“Vâng.” Không muốn hắn thấy rõ tâm tình của mình, cô miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Thời gian qua, anh quả thực còn yêu cô ấy.” Trong mắt Trang Minh Tuấn có nhu tình.
Trước mặt cô nhớ lại tình cảm trong quá khứ, hắn cảm thấy có chút xấu hổ. “Thậm chí… Anh còn nghĩ tới sẽ đi cầu hôn cô ấy.” Hắn quyết định sẽ không giấu diếm cô, sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô biết.
Bởi vì An Tâm Khiết là tương lai của hắn còn La Ái Linh đã là quá khứ của hắn.
Trước khi tạo ra hiện tại và tương lai, luôn cần làm rõ quá khứ.
“Phát sinh chuyện hiểu nhầm kia, cô ấy là người quả quyết, cô ấy không muốn nghe giải thích, luôn muốn chia tay với anh.
Anh cũng đã cố gắng cứu vãn nhưng cũng không có kết quả, sau đó anh sang Mỹ. Khi nghe cô ấy gả cho người khác… Anh và cô ấy, cũng đã kết thúc.”
Trang Minh Tuấn buông tay cô ra, ngồi thẳng lại.
Nói tất cả những diều này ra, hắn cảm thấy thật dễ chịu.
Tỉ mỉ nghĩ lại, chuyện hắn và Ái Linh chia tay chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Cá tính của bọn họ đều quá mạnh mẽ, không ai chịu nhường ai một bước nào.
Lúc này nội tâm An Tâm Khiết, có cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mọi thứ lẫn lộn.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, sự khô khốc nơi cổ họng mới giảm đi một chút.
“Cô ấy là một cô gái tuyệt với, không giống như em.” Không giống như cô ngu xuẩn, thiếu chút nữa bị người ta dùng thuốc mê hại, còn đi nhầm phòng, trở thành một người mẹ còn chưa lập gia đình…
“Hai người quả thật không giống nhau.” Trang Minh Tuấn suy nghĩ một chút.
Khác Ái Linh, An Tâm Khiết ôn nhu, rất khoan dung.
La Ái Linh là con ngựa hoang đơc độc, hắn chỉ có một suy nghĩ là muốn chinh phục, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bảo vệ ____ Bây giờ Ái Linh muốn ly hôn, hắn cũng chỉ là bạn bè, muốn giúp đỡ cô, mà không có một chút tình cảm nam nữ nào cả.
Với An Tâm Khiết lại không như vậy, cô ấy tuy rằng cũng kiên cường, cũng độc lập, nhưng lại khiến hắn đối với cô lại không yên tâm chút nào.
Hắn luôn luôn lo lắng cho cô, sợ cô sẽ bị người ta khi dễ, rồi gặp nguy hiểm…
Trước đây khi hắn chưa nhận ra cô, cô từng bị nhốt trong một nhà kho.
Hôm nay nghĩ lại, hẳn là từ trước đây hắn vẫn luôn quan tâm cô, luôn không an tâm về cô.
Đơn giản là cô rất lương thiện, rất dễ tin người, cũng quá nhu nhược…
Trang Minh Tuấn thấy được, cô và Ái Linh không giống nhau.
Chuyện này khiến trong lòng An Tâm Khiết tràn ngập khổ sở, mà hắn lại trầm tư, khiến cô hiểu lầm hắn đang hời tưởng quá khứ.
“Anh… Hối hận sao? Chia tay cô ấy?” Biết rõ không nên hỏi, nhưng cô không nhịn được.
“Hối hận?” Trang Minh Tuấn sửng sốt một giây, liền trấn định lắc đầu. “Sẽ không. Anh và cô ấy không có duyên, hối hận chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi. Thế nào, em lo lắng anh và cô ấy sẽ lối lại tình cũ sao?”
Bị hắn nói ra suy nghĩ, An Tâm Khiết đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu. “Không… Không có…”
Trang Miinh Tuấn đứng dậy đi về phía cô, ánh mắt hiện lên tia sủng nịnh.
Vợ của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có một chút là nghĩ một đằng nói một nẻo, còn có chút khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng là lo lắng vô cùng, vì sao lại không chịu thừa nhận? “Em thích anh” nói câu này, thật sự khó như vấy sao?
Miệng hắn nở một nụ cười giảo hoạt.
Cũng may bọn họ còn nhiều thời gian, một ngày nào đó, hắn muốn nghe chính miệng cô nói ra.
“Không có là tốt nhất.” Hắn ngồi bên cạnh cô, cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. “Bởi vì em là vợ của anh, là cô gái có được anh.”
“Cô gái có được anh?” Mắt An Tâm Khiết mở to mắt cô không ý thức được chuyện này.
Hắn là của cô sao?
“Đương nhiên.” Trang Minh Tuấn khí phách ôm chặt cô, gương mặt cô chôn chặt trong ngực hắn.
Lời hắn nói, khiến cho cô nghẹn ngào, sự chua xót khổ sở không thể diễn tả trong lòng cô lặng lẽ tràn lan.
Vậy anh… Yêu em sao?
Những lời này, cô không thể nói ra miệng.
Hắn đã từng có một tình cảm khắc cốt ghi tâm, nhưng bởi vì cô mà bị chia rẽ.
Cảm giác mình làm điều ác đang ứ đọng trong lòng cô, khiến cô không thể vui vẻ, càng không thể buông ra.
Hơn nữa, hôn nhân của Ái Linh cũng không hề hạnh phúc, cuối cùng lại là ly hôn…
An Tâm Khiết nhắm mắt lại, vươn hai tay, ôm chặt thắt lưng hắn, ép buộc chính mình quên đi những áy náy tình cảm.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn thấy… Dù sao, cô mới là vợ hắn, là cô gái có được hắn.
Bởi vì ngày mai cha mẹ chồng đến nhà nên An Tâm Khiết vô cùng khẩn trương.
Cô đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bởi vì cha mẹ chồng là người Tứ Xuyên, chi nên cô đã mời cao thủ đầu bếp Lê Nguyệt Nhã dậy cô làm món cay Tứ Xuyên, cả ngày đều rất bận rộn.
Thế nhưng đến gần tối thì cô nhận được điện thoại của Trang Minh Tuấn.
“Xin lỗi, Tâm Khiết, đêm nay anh phải ở công ty để thảo luận kịch bản, sau đó còn phải đi gặp nhà đầu tư, ngày mai còn phải cùng cha mẹ đi dự tiêc, e rằng là phải đổi ngày .”
Được rồi công việc là trên hết.
Tuy rằng trong ngực cô không thoải mái chút nào, cô rất mong chờ ngày mai sau khi gặp mặt cha mẹ hắn, có thể được cha mẹ hắn tán thành, trở thành một người vợ chân chính… Cô đáp lại bằng một giọng săn sóc: “Không sao, anh nhớ nghỉ ngơi, không nên vì công việc mà để thân thể mệt mỏi.”
Ai bảo cô gả cho một người đạo diễn quá yêu nghề làm gì? Cho dù như thế nào, cô vẫn phải sắm vai một người vợ hiền, như bây giờ, cô không thể tùy hứng, càng không thể giận dỗi.
Dù sao chỉ là gặp mặt cha mẹ hắn một lần, mà chỉ là lùi lại thời gian gặp, cũng không phải là không được gặp… So với công việc của hắn thì lần gặp mặt này không phải là trọng yếu.
Tuy rằng An Tâm Khiết không nwgfng thuyết phục chính mình, thế nhưng nội tâm cô lại bất an, cảm giác cô đơn khiến cô trằn trọc cả đêm.
sáng sớm, cô vì hắn mà chuẩn bị một bộ tây trang tươm tất, dự định tự mình mang đến công ty cho hắn.
Nếu muốn đi gặp khách hàng, hắn cũng thể mặc tiếp quần áo ngày hôm quá.
Thể nhưng điện thoại Trang Minh Tuấn lại không thể gọi được.
An Tâm Khiết không thể làm gì khác hơn là gọi điện đến công ty hắn, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? An Tâm Khiết lo lắng vội vàng tìm trong sổ ghi danh bạ, rốt cuộc tìm thấy số điện thoại của trợ lý của hắn.
“Uy? Lưu trợ lý sao? Tôi là An Tâm Khiết, đạo diễn Trang ___”
“Phu nhân? Xin chào, sớm như vậy phu nhân gọi tôi có chuyện gì vậy?” Thanh âm Lưu trợ lý như vừa tỉnh dậy, hình như còn chưa ròi giường.
“Anh ở nhà?” An Tâm Khiết hơi sửng sốt.
“Đúng vậy.” Khẩu khí Lưu trợ lý cũng không hiểu ra sao.
“Ngày hôm qua… Anh không tăng ca suốt đêm sao?” Trong nháy mắt lòng của cô trầm xuống, nhưng thanh âm vẫn giữ bình tĩnh.
“Suốt đêm tăng ca? Chuyện này … Là thế nào? Hôm qua tôi đúng giờ tan tầm mà… Đạo diễn Trang có gì phân phó sao?”
“Không có, là tôi nhầm, quấy rối giấc ngủ của ngươi, thật xin lỗi.” Tuy rằng rất muốn hỏi Trang Minh Tuấn ở đâu, nhưng trực giác khiến cô ngắt điện thoại.
Hay là hắn có việc tư không muốn người khác biết.
Nếu như Trang Minh Tuấn tận lực giấu diếm hành tung của mình với cô, vậy nhất định là có nguyên nhân không thể nói với cô.
Nhưng nguyên nhân này là gì? Cả đêm hắn đã ở nơi nào?
An Tâm Khiết rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh xông tới, cô ôm lấy thân thể mình, không muốn nghĩ và cũng không thể suy nghĩ.