Chuyện này rốt cuộc là làm sao?
Mang theo nghi vấn, cô dựa sát vào l*иg ngực hắn, lần thứ hai chìm vào mộng đẹp.
“Hôm nay, anh không thể trở về sớm sao? Được, anh cứ an tâm làm việc, không cần lo ở nhà đâu.” An Tâm Khiết có chút cô đơn, ngắt điện thiện với Trang Minh Tuấn.
Thật vất vả, cô mới đồng ý chuyển vào ngủ trong phòng ngủ, nhưng hắn lại xuống phía nam lấy ảnh tuyên truyền.
An Tâm Khiết nên là cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng tâm tình lại uể oải khó chịu.
Hắn không ở nhà, cô và con trai cảm thấy cô đơn…
Sau khi dỗ con trai ngủ, một mình cô tựa vào đầu giường cầm một quyển tạp chí, tâm tư không thể chuyên chú đọc.
Kết hôn hơn một tháng, cô phát giác tâm tính mình đã lặng lẽ thay đổi.
Cô đã bắt đầu ý thức được mình là một người vợ, cho dù muốn làm gì đều hỏi ý kiến của chồng, bởi vậy mọi chuyện lớn nhỏ, đều chờ hắn cùng giải quyết.
Không chỉ càng ngày càng ỷ lại hắn, thường xuyên nhớ hắn, cô còn muốn độc chiếm hắn cho riêng mình.
Cô không thích Trang Minh Tuấn tiếp xúc với cô gái khác, cô để ý những người mẫu nghệ sĩ cùng làm quảng cáo với hắn có xinh đẹp hay không, càng lo lắng tính chất nghề nghiệp
của hắn sẽ có rất nhiều cô gái chủ động câu dẫn, mà hắn có khi nào không đủ bản lĩnh?
Giống như đêm nay, hắn qua đêm ở ngoài, vậy có khi nào có một cô gái khác thừa dịp mà câu dẫn hắn không?
Cô đang làm sao vậy? Ném quyển tạp chí trong tay xuống, hai tay cô xao xoa má, âm thầm trách cứ chính mình.
Thấy mình giống như một bà cô khó tính, sao có thể ăn giấm chua, suy nghĩ lung tung?
Sao cô lại lưu ý hắn như vậy chứ? Hắn có bản lĩnh hay không, có nghĩ mình…
Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào?
“An Tâm Khiết, lẽ nào ngươi yêu chồng ngươi?” Cô không khỏi lẩm bẩm, lại bị chính tiếng nói đó làm sợ hãi.
Không thể nào? Cô yêu cha của con cô sao? Yêu… Trang Minh Tuấn sao?
Cô cố sức đè nén trái tim đang nhảy loạn trong ngực, mặt cô lập tức chuyển hồng.
An Tâm Khiết biết rõ, cô trốn không thoát.
Trong tâm khảm cô như khẳng định lại tình cảm của chính mình, khiến cô không thể phủ nhận cô yêu hắn, rất rất yêu hắn.
Tuy rằng không biết khi nào phát sinh, phát sinh thế nào, nhưng nam nhân mà cô nghĩ sẽ hận cả đời này, cuối cùng lại ở trong lòng cô, biến hóa nhanh chóng, trở thành nam nhân cô yêu nhất.
Cuộc sống thật là kì lạ, tình cảm con người càng khó nắm bắt.
Cô không muốn một lần nữa bỏ qua tình cảm trong nội tâm của mình, lại càng không muốn giấu diếm chính mình, giấu diếm Trang Minh Tuấn…
Thế nhưng, nếu như cô nói cho hắn biết chuyện này, hắn có đáp lại tình cảm của cô không?
An Tâm Khiết xúc động cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho hắn, hay là nhắn tin, cô do dự hồi lâu cũng chưa ấn phím.
Quên đi, cho dù muốn tình cảm của mình nói ra thì cũng nên là mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Tắt đèn ngủ, cô rất tự tin.
Dù sao bọn họ cũng đã sinh Tiểu Nhiên, những người khác không thể thay thế được, đó là thứ duy nhất ràng buộc liên quan đến bọn họ…
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên___
Là hắn gọi tới sao? Cô tưởng rằng bây giờ hắn cũng không ngủ được mà nghĩ đến cô?
Một hương vị ngọt ngào, An Tâm Khiết vén chắn lên, cầm lấy ống nghe. “Trang Minh Tuấn, đã trễ thế này, sao anh lại gọi điện vè nhà?”
“Xin chào.” Ống nghe truyền đến một giọng nữ xa lạ. “Xin hỏi có phải bà Trang không? Thật ngại quá, đêm khuya đã làm phiền.”
“Xin…Chào.” Là ai?
An Tâm Khiết ngạc nhiên ngồi dậy, bởi vì sự lox mãng của mình mà cắn nhẹ môi, “Xin hỏi cô là ai?”
“Tôi là Cát Ái Linh.”
Đối phương bình tĩnh nói tên, nhưng lại mang đến trong lòng An Tâm Khiết một cơn sóng lớn.
Cô nắm chặt ống nghe, không hề nói gì.
“Tôi gọi điện thoại di động cho Trang Minh Tuấn, nhưng không liên lạc được, tôi nghĩ gọi điện về nhà hắn… Xem ra hắn cũng không có ở nhà.” Ái Linh hạ giọng. “Nhờ cô nói chuyển lời cho hắn, tôi tìm hắn có việc gấp, bảo hắn mau chóng gọi điện cho tôi nhé.”
“Được….” An Tâm Khiết khẽ mở môi, thanh âm yếu ớt.
Đã trễ thế này, Cát Ái Linh tìm hắn có chuyện gì?
Đều không phải là người khác mà lại là Cát Ái Linh, Ái Linh ….
Cô cảm nhận một sâu sắc một dòng băng lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân đến sống lưng.
Cô không biết mình có nói gặp lại Ái Linh hay không, cũng không biết mình ngắt điện thoại khi nào.
Khi cô giật mình tỉnh lại, phát hiện chính mình vẫn ôm gối, ngồi đờ ra ở đầu giường.
Một chút ký ức ần sâu trong trong lòng, dần dần hiện rõ trong ký ức của cô.
Năm năm trước Trang Minh Tuấn và Cát Ái Linh, tình cảm rất nồng đậm, lời nói của hắn chân thành mà cảm động, hắn đối với Cát Ái Linh vừa thương tiếc vừa hôn môi nóng bỏng, tất cả tất cả đều hiện rõ lên trong lòng cô, rõ ràng, sâu sắc…
An Tâm Khiết đột nhiên nghĩ tới, vì sao hai người bọn họ lại chia tay? Có phải vì sự hiểu lầm của đêm đó mà chia tay?
Nếu như bọn họ không phải bởi vì không yêu nhau mà chia tay, như vậy năm năm sau giữa bọn họ là tình cảm gì, có hay không trước sau như một?
Hắn thưc sự quên được Cát Ái Linh sao?
An Tâm Khiết phát hiện, trong phòng chụp hình, ánh mắt mọi người nhìn cô rất khác lạ.
“Dung Dung, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Đúng lúc Lục Dung Dung đi vào phòng hóa trang, vì vậy An Tâm Khiết thấp giọng hỏi.
“Tâm Khiết ngươi chưa đọc tạp chí xuất bản ngày hôm nay sao?” Lục Dung Dung len lén lấy trong túi một quyển tạp chí đưa cho cô.
“Gần đây ta không xem mấy tạp chí này.” Cô là cố ý tránh xme mấy tạp chí này, tránh nhìn thấy những bài viết về hôn sự của cô và Trang Minh Tuấn.
“Là về chồng ngươi đó, là một chút tin đồn thất thiệt đó… Ngươi cũng biết chỉ cần có chút tin đồn là tất cả mọi người đều có hứng thú…”
Trên bìa tạp chí có một tiêu đề lớn viết: “Trang Minh Tuấn hẹn hò sau lưng An Tâm Khiết”, xem độ dài, đúng là một tin hot nha.
An Tâm Khiết mất hết hứng thú mở ra xem, đối với những tin đồn này, cô hoàn toàn không cso nổi một chút hứng thú.
Phỏng chừng chỉ là chút chuyện nhỏ, lại phỏng đoán ra thành chuyện lớn, còn mượn thêm bức ảnh chụp từ những góc khác nhau…
Ban đêm trong một quán ăn, có một cô gái tựa vào Trang Minh Tuấn khóc, lại có hai người tiến lên chụp ảnh, cuối cùng là ảnh Trang Minh Tuấn đỡ cô gái này vào khách sạn…
Đây… Là tin đồn sao? Vẻ mặt Trang Minh Tuấn lo lắng, chăm chú vào cô gái kia, khiến dạ dày An Tâm Khiết khó chịu, quằn quại, cô cảm thấy không khỏe run rẩy đứng dậy, cô có thể thấy được hắn có để ý đền cô gái này.
“Dung Dung, ngươi có biết người này là ai không?” An Tâm Khiết biết rõ, Dung Dung là “Bát quái nữ vương”, có thể cô sẽ biết cô gái trong ảnh là ai.
“Ta biết….” Lục Dung Dung phát hiện sắc mặc An Tâm Khiết nhợt nhạt, liền do dự cắn môi. “Cô ta là Cát Ái Linh, cô ấy mới ly hôn với chồng, nghe nói được nhận một số tài sản lớn… Chuyện này rất thích hợp các tạp chí soi mói, báo chí gần đây đều nói đên chuyện của cô ấy.”
“Cát…Ái…Linh?” An Tâm Khiết líu ríu, niệm ra cái tên này như ma trú.
Sau bao nhiêu năm, nàng rốt cuộc nhìn thấy đối thủ của mình.
Cô chậm rãi buông quyển tạp chí trong tay, tâm tình chìm xuống đấy sông.
“Tâm Khiết.” Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Cô bỗng dưng quay đầu lại, lại vẻ mặt tươi cười của Trang Minh Tuấn và chủ biên tạp chí Từ Lâm đứng với nhau.
“Sao anh lại đến đây?” An Tâm Khiết một bên ngồi xuống tẩy trang, một bên nhìn về phía Trang Minh Tuấn đang xem tạp chí.