“Em tỉnh?” Nói xong, hắn tự nhiên bước tới nằm lên giường, nằm bên cạnh cô. “Hôm nay là ngày cuối tuần, chúng ta cũng không phải đi làm, có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
“Trang Minh Tuấn.” An Tâm Khiết cắn chặt răng, toàn thân run lên.
“Rút cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta…Em và anh…” Bàn tay cô nắm chặt mép chắn, sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta trong lúc đó, chuyện gì cũng không có xảy ra.” Hai tay hắn gối sau đầu, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Vẻ mặt An Tâm Khiết như muốn khóc, trong chớp mắt như dại ra, “Chuyện gì cũng không xảy ra sao? Vì sao em lại ở trong phòng anh ? Còn có quần áo của em…”
“Quần áo của em là do anh thay.” Đôi mắt hắn mở to vô tội. “Hôm qua em uống say quá.”
“Uống say thì anh đưa em về phòng! Sao lại thay quần áo của em?” Cô tức giận, cầm lấy gối đầu đánh vào bờ vai hắn. “Anh còn dám nói chuyện gì cũng không có?”
“Em xấu hổ sao?” Thấy hai gò má cô chuyển hồng, hắn thoái mái nắm lấy chiếc gối đang đập vào bờ vai mình. “Hôm qua em đã ói hết ra người, lẽ nào muốn anh bỏ mặc sao? Ở lại trong phòng anh, cũng tiện cho anh chăm sóc em.”
Trang Minh Tuấn cầm gối trong tay cô bỏ xuống giường, tay kia giữ chặt vai cô.
Trong lòng hắn đã có dự tính, hắn nở nụ cười xấu xa, khiến cho An Tâm Khiết trầm mặc.
Tuy rằng lời hắn nói rất có đạo lý, nhưng cô lại cảm thấy hắn cố ý đưa cô vào trong phòng hắn.
“Em có biết anh phải thu dọn giúp em mệt như thế nào không? Sau khi giúp em thay quần áo, anh còn phải giúp em mát xa. Dù em không khen anh thì cũng không nên trách cứ anh.” Khuôn mặt anh tuấn kề sát gương mặt cô.
“Anh… Còn mát xa cho em? Vậy chẳng phải nhìn thấy hết trơn rồi sao?” Một cỗ nhiệt lập tức dang lên trong cơ thể, da thịt của cô trở nên nóng bỏng.
Trong đầu của cô, không kìm được tưởng tượng hình ảnh của Trang Minh Tuấn mát xa cho cô đầy phiến tình, điều này khiến cho mặt cô đỏ bừng lên, trái tim đập mạnh.
“Đương nhiên nhìn thấy.” Hắn cư nhiên còn trịnh trọng gật đầu, “Nhưng mà, chúng ta cũng đã sinh con, chuyện này có quan hệ gì sao?”
“Chúng ta… Trường hợp đặc biệt!” An Tâm Khiết cố gắng đẩy tay hắn ra, lại phát hiện cả người vô lực, tay chân đều đang run rẩy.
“Chính bởi vì chúng ta là trường hợp đặc biệt, cho nên trong thời gian tới chỉ cần không có sự cho phép của em, anh sẽ tuyệt đối không làm bất luận việc gì vi phạm ý nguyện của em.” Trên mặt hắn mất dần vẻ trêu tức, sự nghiêm túc dần dần được thay thế, “Anh đảm bảo.”
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm gương mặt hắn, tâm tư dần dần thả lỏng.
“Em ở cùng một chỗ với anh rất an toàn, biết không?” Trang Minh Tuấn ôm cô thật chặt trong l*иg ngực rộng lớn, “Anh không chỉ không thương tổn em, anh còn muốn bảo vệ em, bảo vệ Tiểu Nhiên, còn có cả gia đình này.”
Đôi môi Trang Minh Tuấn hiện lên tia ấm áp, nhưng nụ cười lại rất kiên định.
An Tâm Khiết cảm giác được cô đang rất tín nhiệm hắn, thân thể tự động dựa sát hơn vào l*иg ngực rộng lớn ấm áp của hắn.
Đôi lông mày rậm của hắn hướng xuống, vô cùng thân thiết nhìn cô, “Dáng người vợ mình đẹp như vậy, thân là chồng, anh thấy thật tự hào a, em có biết đêm qua anh phải cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ như thế nào không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô xấu hổ đổ nựng lên, ký ức đêm qua hiện lên rất rõ ràng.
Bầu không khí trong phòng, vì ánh mắt chuyên chú của hắn mà trở nên nóng bϮg.
Hơi thở bọn họ cuốn lấy nhau, ánh mắt giao nhau, nghe rõ tiếng tim đập, hai người như hòa thành một…
Trang Minh Tuấn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp, mà cánh tay của cô cũng rất tự nhiên quàng lấy cổ hắn, ôm hắn lại gần hơn ___
“Baba, không thấy mẹ! Mẹ không có ở trong phòng___” cửa phòng đột nhiên bị một cậu nhóc nào đó mở ra, An Ngẫu Nhiên hoảng hốt xông vào giữa một mảng kiều diễm ở trong phòng.
“A?” Hắn trợn tròn hai mắt, nhìn hai cha mẹ ôm nhau, sau đó nở một nụ cưởi tươi rói, “Mẹ, hóa ra mẹ ở đây với baba nha….”
Trang Minh Tuấn bị quấy rối, không có chút xấu hổ nào còn vẫy vẫy tay gọi, “Bảo bối, qua đây.”
Vẻ mặt An Tâm Khiết ngượng ngùng, ở dưới chăn, cô dùng sức đá Trang Minh Tuấn một cái, “Anh gọi con vào đây làm gì?”
“Bởi vì nó là con của chúng ta.” Trang Minh Tuấn khoải trá nhướng mi ôm con trai lên giường.
Cậu nhóc vui sướиɠ chen vào giữa cha mẹ, hai mắt linh hoạt, nhìn cha rồi nhìn mẹ, sau đó che miệng cười trộm, “Thật tốt, cuối cùng ba mẹ cũng ở cùng một chỗ!”
“Tiểu Nhiên…” An Tâm Khiết ngạc nhiên,
“Tiểu Nhiên lo lắng chuyện này sao?” Trang Minh Tuấn ôm lấy con trai, cho nó ngồi trên đùi, một tay quàng qua ôm lấy An Tâm Khiết, đem cô tựa ở trên vai hắn.
Hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, khiến hắn không hề vì bị con trai quấy rầy khi hai người đang thân thiết mà có cảm giác khó chịu buồn phiền.
Hắn và cô đều thu hút nhau, một đôi vợ chồng đặc biệt “Tính phúc đại sự”, sớm muộn gì nước cũng chảy thành sông, đặc biệt bây giờ, hắn còn có một đồng minh rất mạnh mẽ.
An Ngẫu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu. “Mẹ Tiểu Tuấn gần đây sinh em bé gái, Tiểu Tuấn vô cùng vui vẻ. Tiểu Nhiên cũng muốn có em gái hoặc em trai, Tiểu Tuấn nói ba và mẹ nhất định phải ở cùng một chỗ mới có thể sinh ra em bé… Thế nhưng Tiểu Nhiên lại thấy ba mẹ không ở cùng nhau…”
“Tiểu Nhiên một mình rất cô đơn, cho nên muốn có em có phải không?” Trong nháy mắt ánh mắt giảo hoạt của Trang Minh Tuấn nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn của An Tâm Khiết.
“Me, sau này mẹ và baba sẽ ở cùng nhau sao?” Cậu nhóc năm tuổi, ánh mắt ngây thơ tràn ngập mong ước nhìn hai gò má đỏ bừng của mẹ, “Con sẽ rất nhanh có một em gái hoặc em trai phải không?”
“Đương nhiên.” An Tâm Khiết chưa kịp nói gì, Trang Minh Tuấn đã trả lời, bộ mặt tươi cười đắc ý.
An Tâm Khiết nhanh chóng phóng ánh mắt phần nộ về phía hắn, giọng nói nén giận nói: “Tiểu Nhiên, ba và mẹ có chuyện cần nói, con mau đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.”
“Vâng.” Nghe được lời đảm bảo của cha, Tiểu Nhiên vui tươi hớn hở, hôn nên gương mặt của cha mẹ, sau đó mới nhảy xuống giường.
Chờ cửa phòng đóng lại, vẻ mặt An Tâm Khiết mới trở nên giận dữ, đối mặt với Trang Minh Tuấn. “Những lời anh vừa nói với Tiểu Nhiên là có ý gì?”
Hắn thản nhiên hứng chịu sự tức giận của cô, “Anh cho rằng, chúng ta nên ngủ chung một phòng là tốt nhất.”
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Vậy em muốn để Tiểu Nhiên thất vọng sao?” Hai tay Trang Minh Tuấn khoanh trước ngực, đuôi lông mày hướng lên. “Hơn nữa, cuối tuần sau ba mẹ anh sẽ đến, em cũng không mong bọn họ thấy cuộc hôn nhân của chúng ta đang xảy ra chuyện chứ?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Chúng ta là vợ chồng, vì sao lại phải ở hai phòng? Hơn nữa ở chung một phòng không có nghĩa sẽ phát sinh chuyện gì.” Hắn bình tĩnh nói tiếp: “Anh đã nói rồi, nếu em không cho phép, cái gì anh cũng không làm.”
An Tâm Khiết mấp mấy môi, muốn phản bác, nhưng phát hiện không có lí do nào cả.
Nhưng mà, trong nội tâm của cô vẫn thấy bất an.
Như thế rốt cuộc đúng hay không?
“Đừng… Do dự nữa, vợ yêu.” Trang Minh Tuấn ôm cô, “Quyết định như vậy đi. Từ ngày mai, em chuyển qua phòng anh ngủ.”
Sau khi đạt được ý nguyện, hắn ôm cô cùng nằm xuống, “Bây giờ còn sớm, chúng ta ngủ thêm một chút đi.”
An Tâm Khiết cứ thế nhìn hắn ngắm nghiền hai mắt, trên mặt hắn thể hiện rõ sự mãn nguyện.
Tất cả những lời phản bác đều bị chặn ở trong cổ họng.
Đối mặt với nam nhân bá đạo như vậy, cô có phản đối thế nào cũng chỉ sợ sẽ vô hiệu.
Đầu cô tựa vào vai hắn, khóe miệng như muốn nói.
Cơn buồn ngủ kéo tới, hai mắt cô từ từ nhắm lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, An Tâm Khiết cảm thấy nội tâm của mình không thực sự phản đối chuyện chuyển qua ngủ cùng Trang Minh Tuấn, ngược lại còn có vài phần chờ mong, thậm chí còn có chút vui vui…