Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

“Không nên, Trang Minh Tuấn…” An Tâm Khiết yếu ớt giãy dụa chống cự, tất cả đều bị đôi môi khí phách của hắn nuốt lại.

Mà hơi thở đầy nam tính của hắn, cũng theo môi hắn công chiến, xâm nhập cô từng chút một, khiến trái tim cô dần dần bị hòa tan…

Trang Minh Tuấn buộc chặt cánh tay, thân thể không ngừng tới gần, hai người dính sát với nhau như muốn hợp thành một.

Trong phòng khách, An Ngẫu Nhiên chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn cha mẹ ôm hôn cười hì hì.

***

Sau khi đến tới bữa tiệc, An Tâm Khiết mới phát hiện ra, trong miệng Trang Minh Tuấn chỉ có bạn tốt đến tham dự một bữa tiệc nho nhỏ, nhưng rốt cuộc như thế nào là “nhỏ” a.

Cả nhà hàng được bọn họ bao trọn, giới thời trang, giới giải trí, tất cả những người có tên tuổi hầu như đều có mặt.

Cô gả cho nam nhân này, rốt cuộc nổi danh đến mức nào, hiện tại cô cũng đã cảm nhận được.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Cảm nhận được An Tâm Khiết muốn lùi bước, cánh tay Trang Minh Tuấn khoác tay cô, rất tự nhiên mỉm cười chào hỏi, “Em không cần lên tiếng, chỉ cần xuất ra vũ khí lợi hại nhất của em cũng có thể đối phó tất cả mọi người rồi.”

“Em nào có vũ khí lợi hại gì?” Cô có vẻ mơ hồ.

Trang Minh Tuấn dựa sát vào bên tai cô, vô cùng thân thiết nói nhỏ:” Mỉm cười, bà xã, mỉm cười. Em không phải tự nhận là thiện hạ vô địch, không ai có nụ cười đẹp như em sao?”

“Em nào có…” Cô lập tức nở nụ cười thân thiết.

Đúng vậy, nụ cười của cô, cô từ trước đến nay vẫn rất tự tin vào nó.

Cho dù gặp phải vấn đề gì, cũng phải giữ vững nụ cười.

“Đúng, chính là như thế.” Trang Minh Tuấn nhìn cô vô cùng thân mật, tán thưởng gật đầu. “Nụ cười của em rất mê người, khiến người khác không thể chống cự.”

“Trang Minh Tuấn, anh không cần phải nói lời đường mật với , em hiểu rõ chúng ta là một đôi vợ chồng son, nhất định phải có tiếng nói chung.” Cô rất phối hợp, như chim nhỏ nép vào người, dựa vào bên người hắn, nhìn hướng “Bạn tốt” đi tới.

“Anh nói đều là lời thật lòng.” Trang Minh Tuấn đừng lại bên nụ cười yếu ớt của cô, hắn cười khanh khách. “Ngày hôm nay… em thực sự là rất mê người…”

“Trang Minh Tuấn, An Tâm Khiết! Ai ngờ đưuọc hai người lại bí mật kết hôn! Ta còn nghe nói Trang Minh Tuấn đã làm cha, nhưng lại là cha của một đứa trẻ năm tuổi…” Bạn tốt của Trang Minh Tuấn – Từ Lâm bước tới, họ lập tức trở thành tâm điểm, bị mọi người vây quanh.

Hai người không thể tiếp tục tự do nói chuyện với nhau, vì thế An Tâm Khiết cố gắng theo như lời hắn đáp lễ.

Nhưng mà nghi vấn của mọi người đối với bọn họ thực sự là rất nhiều, tuy rằng Trang Minh Tuấn ngăn chặn được phần lớn những câu hỏi và trêu trọc, nhưng luôn có một phần hướng thẳng về phía An Tâm Khiết mà đến.

Cho dù là thiện ý hay ác ý, cũng đều làm cho vẻ mặt tươi cười của cô dần trở nên cứng ngắc.

Đặc biết khi cô nhìn thấy người yêu cũ của Trang Minh Tuấn – La Ái Linh hướng cô bước tới thì cô dường như không thể tiếp tục hô hấp.

“Tâm Khiết, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, xin chào.”

“Tối nay, ngươi cần nhất định phải cùng ta uống một chén, chúc ngươi tân hôn hạnh phúc!”

Ngay khi cô và La Ái Linh chuẩn bị mặt đối mặt thì có người đứng chắn ở giữa…

Đó là Lục Dung Dung và Lê Nguyệt Nhã.

Họ nhanh chóng đưa cô rời khỏi trung tâm của cơn bão, đi tới một gian phòng cách xa sự ồn ào của đám đông.

“Sao hai người lại có mặt ở đây?” An Tâm Khiết vui mừng không gì sánh được.

” Còn phải nói sao? Đương nhiên là chồng ngươi mời rồi.” Lục Dung Dung vui vẻ cầm ba ly rượu sâm banh bước đến.

“Hắn dặn dò chúng ta, nếu như hắn không thể thay ngươi giải vậ, chúng ta phải thay thế hắn.” Lê Nguyệt Nhã ôm vai của cô, làm mặt quỷ, “Ta cùng Dung Dung vừa mới đến, lập tức phát hiện hắn nháy mắt với chúng ta, vì vậy nhanh chóng chạy tới chỗ ngươi.”

“Hắn nói các ngươi giúp ta giải vây?” Nội tâm An Tâm Khiết lặng yên ấm áp.

“Đúng vậy, hình như ở đây mọi người như con mãnh thú và dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn mất bà xã của hắn, ngươi không biết, ở trong công ty chúng ta gặp hắn, vẻ mặt hắn thực sự rất nghiêm túc…”

“Hắn đến công ty nhờ các ngươi? Ta không biết hắn làm như vậy…” An Tâm Khiết đỏ mặt. “Ta cũng không phải là một Tiểu Bạch như nhược, những chuyện này bản thân ta có thể ứng phó được, hắn thật đúng là xen vào việc của người khác…”

“Xen vào việc của người khác? Ta thấy trong lòng ngươi nhất định là rất nhiều mật ngọt đi!”

Ba cô gái vừa cười vừa nói, vừa uống rượu vang vừa ngồi hàn huyên tâm sự thật sự là thú vị.

Sự căng thẳng và thấp thỏm của An Tâm Khiết từ từ biến mất.

Cô uống hết ly rượu vang, hít sâu rồi từ từ đứng dậy. “Ta lên ra ngoài đó, ta cũng không thể trốn mãi được.”

Hắn đã suy nghĩ vì cô như vậy, muốn cô có thêm dũng khí một chút, tích cực một chút, để cùng hắn đối mặt với mọi người.

“Được, chúng ta cũng nên đem ngươi trả lại cho Trang Minh Tuấn.” Lê Nguyệt Nhã khoác lấy cánh tay cô, Lục Dung Dung thì khoác cánh tay kia.

“Đi thôi.” Ba cô gái nhìn nhau cười, nụ cười tràn ngập tự tin bước ra khỏi phòng.

“Hắn ở đó…” Tiếng nói của Lục Dung Dung bống dưng dừng lại, “Không phải chỉ có một mình a.” Trang Minh Tuấn đang ngồi cùng mấy cô người mẫu nói chuyện, nhìn bộ dáng phóng khoáng uống rượu của hắn thật sự rất vui vẻ.

“Ta muốn đi toilet trước.” Nụ cười trên môi An Tâm Khiết trong nháy mắt cứng đờ, khi cô chuẩn bị xoay người thì nhìn thấy một cô người mẫu đặt tay lên vai hắn, ghé đầu vào tai hắn nỉ non…

Sự tức giận trong nháy mắt xông lêи đỉиɦ đầu An Tâm Khiết, cô đêm giày cao gót gõ mạnh lên nền nh, đi nhanh về hướng toilet.

Chẳng lẽ hắn đã quên hắn là người đã có gia đình sao?

Lại có thể trước mặt cô cùng người khác làm loạn___

Chờ một chút, vì sao cô lại tức giận? Đứng trước bồn rửa tay, An Tâm Khiết cô gắng hít sâu. Trang Minh Tuấn cũng không phải là chồng thực sự của cô, cô cũng không thực sự là vợ hắn, cô không có lý do gì để để ý đến chuyện của hắn.

Nhìn gương mặt lộ rõ vẻ ghen tỵ trong gương, cô rơi vào nỗi buồn và sự cô đơn không cách nào xóa đi được.

An Tâm Khiết bước ra khỏi cửa toilet đã thấy Trang Minh Tuấn đứng ở trước cửa.

Cô do dự một chút, cô lấy lại bình tĩnh bước về phía hắn.

“Đạo diễn Trang, cho dù anh đã kết hôn, nhưng những điều em đã hứa với anh, vẫn còn giá trị…” Một cô gái trẻ đẹp, dựa sát vào người hắn khıêυ khí©h, tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên tay hắn.

Anh ta còn công khai tán tỉnh người khác trong lối đi.

Sự tức giận chạy thẳng từ lòng bàn chân lên lưng cô, An Tâm Khiết ngừng thở, cô cố gắng kiềm chế chính bản thân không gào to suy nghĩ trong đầu “Hồ ly tinh”.

“Ta đã kết hôn.” Trang Minh Tuấn cười tươi rút tay về.

Hắn vừa định đẩy cô gái kia ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của An Tâm Khiết. “Nếu để cho vợ ta biết có người hứa hen với ta, cô ấy nhất định sẽ nổi giận không cho ta vào nhà a.” Tốt, vẫn còn nhớ là mình đã có vợ.

Sau khi nghe được hắn nói, An Tâm Khiết hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đứng đó không nói một câu. “Trước khi vợ ta nổi giận, cô tốt nhất nên rời đi.” Hắn nở nụ cười nhàn nhã, xoay người đối mặt với An Tâm Khiết.

An Tâm Khiết hơi ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia xấu hổ rời đi.

“Tâm Khiết, vừa nãy sao nhìn thấy anh lại quay người đi?” Trang Minh Tuấn ung dung bước đến gần cô, “Anh đành đến cửa toilet chờ em.”

“Anh chờ em? Em thấy là mĩ nhân kia thì đúng hơn.” Cô nói như thể đã để ý hắn từ lâu. An Tâm Khiết không phát hiện vẻ mặt mình đang rất khó chịu, giọng điệu cũng đậm phần ghen tuông.

Thêm Bình Luận