Viền mắt An Tâm Khiết rưng rưng nhìn về phía Trang Minh Tuấn, mà Trang Minh Tuấn cũng đang nhìn chăm chú vào cô.
“Xin lỗi, Tiểu Nhiên.”Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, muốn nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhiên. “Cha hứa với con, sau này cha nhất định sẽ luôn ở bên con, không bao giờ…rời xa con nữa.”
“Mẹ…” An Ngẫu Nhiên lại quay đầu, lấy tay ôm lấy cổ An Tâm Khiết. “Tiểu Nhiên có mẹ là được rồi, Tiểu Nhiên không cần có baba…thực sự…”
“Tiểu Nhiên.” Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, sự trách cứ bản thân bao trùm lấy cô.
Hóa ra con trai cô rất quan tâm đến chuyện có cha hay không, vậy mà cô, còn muốn mang theo con trai bỏ trốn, còn muốn tiếp tục giấu diếm đi sự thật…
“Xin lỗi, là mẹ sai, mẹ không tốt! Mẹ luôn giấu con và chú… Giấu con và cha con chuyện này, là mẹ đã sai rồi, mẹ xin lỗi con.” Cô ôm chặt cơ thể mềm mại của con trai. “Con đừng nghĩ rằng cha không muốn con, đó là bởi vì cha con không biết đến sự tồn tại của con, là bởi vì mẹ không nói cho cha con… Cha con và mẹ đều rất yêu thương, quan tâm con…”
“Thật sao?” trong tiếng nói của Tiểu Nhiên có cả tiếng nức nở.
“Tất nhiên.” Trang Minh Tuấn chậm rãi tiến gần tới mẹ con họ.
Tiểu Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt bao quanh viền mắt.
“Tiểu Nhiên, gọi baba.” An Tâm Khiết thấp giọng cổ vũ, nhưng nước mắt của mình lại như nước mưa trút xuống.
“Không cần miễn cưỡng.” Trang Minh Tuấn vươn tay, xoa nhẹ mái tóc đen của Tiểu Nhiên, một tay ôm nhẹ lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Tâm Khiết.
Trong ngực hắn dâng lên một cảm giác không thể miêu tả được, có sự chua xót, cũng có tình cảm ấm áp, “Từ từ sẽ tốt thôi…”
Hai mẹ con trước mặt hắn, là người nhà của hắn.
Đối với một người luôn luôn một mình dốc sức vì công việc như hắn mà nói, cảm giác này, thật quá mức kỳ diệu.
“Ba… Baba… Ô ô ô..”
Tiểu Nhiên rốt cuộc cũng run run động đậy chiếc miệng nhỏ nhắn, nói khẽ ra chữ baba, An Tâm Khiết càng nghẹn ngào.
Một người nuôi nấng con trai năm năm, có bao nhiêu chua xót và niềm vui, cả sự ủy khuất luôn chôn dấu trong lòng, đau khổ cùng vất vả, đều theo tiếng gọi “Baba” của Tiểu Nhiên mà bộc phát ra.
Trang Minh Tuấn ôn nhu và kiên định, ôm lấy một lớn một nhỏ đang khóc nức nở.
Bọn họ là vợ con hắn, là người nhà hắn, là những người mà tương lai cần hắn toàn tâm toàn ý đi theo bảo hộ và yêu thương.
“Được rồi, không có việc gì nữa rồi…” Hắn cảm thấy đau lòng, hít thở khó khăn, hắn khẽ xoa nhẹ lưng An Tâm Khiết.
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp an ủi của hắn, An Ngẫu Nhiên vươn tay, ôm lấy cổ hắn, mà An Tâm Khiết cũng rất tự nhiên dựa vào l*иg ngực kiên cố của hắn.
Thời gian không có ai để nương tựa cũng đã qua rồi.
Có lẽ, kết hôn với Trang Minh Tuấn cũng không phải là một lựa chọn xấu.
Dựa sát vào trong ngực hắn, cô thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Đêm khuya yên tĩnh, trên bàn uông nước, hai cốc cà phê bốc khói nghi ngút.
Trang Minh Tuấn và An Tâm Khiết sau khi đưa con trai lên giường, hai người ngồi trên ghế sô pha, im lặng một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên hai người họ ở riêng sau khi kết hôn.
Một bầu không khí thân mật lan tràn trong không gian yên tĩnh nhỏ bé.
“Em thực sự tin tưởng anh sao?” Cầm cốc cà phê, Trang Minh Tuấn phá vỡ sự trầm mặc.
“Anh nghe được cuộc nói chuyện của em và hai người đó sao? An Tâm Khiết hơi sửng sốt, khuôn mặt đỏ dần.
“Đúng vậy, còn có, em khen anh là một nam nhân có trách nhiêm rất tốt, anh cũng đã nghe thấy.” Nhìn hai gò má cô đỏ bừng, Trang Minh Tuấn mỉm cười.
‘Em đâu có, những lời đó, chỉ là do em thuận miệng nói ra, miễn cho hai người họ lại thay em lo lắng.” An Tâm Khiết cố che giấu, lấy đi cốc cà phê trong tay hắn, “Cà phê nguội mất rồi, em giúp anh đổi cốc khác.”
“Anh cảm thấy nó vẫn còn nóng…” Hắn còn chưa nói xong, cô đã chạy nhanh vào phòng bếp.
Cô nghĩ một đằng, nói một nẻo. Khóe miệng Trang Minh Tuấn nở một nụ cười tự hào, hóa ra trong mắt cô, hắn lại được đánh giá tốt như vậy.
Hắn đi tới cửa phòng bếp, tựa người trên cánh cửa, dáng vẻ tươi cười dạt dào nhìn gương mặt bên cạnh đang pha cà phê.
“Anh còn chưa có hỏi em, vì sao em lại lựa chọn sinh ra Tiểu Nhiên? Đối với em mà nói, đây chắc chắn là một quyết định rất khó khăn.” Tay cô khuấy cốc cà phê đột nhiên dừng lại một chút.
Bởi vì câu hỏi của hắn rất dễ trả lời nên cô cũng không do dự lâu, vẻ mặt thản nhiên trả lời.
“Đúng vậy… Sau khi xa ra chuyện kia, em thực sự đã mất hết can đảm.” Cô hít sâu “Nếu như không có Tiểu Nhiên, em căn bản cũng không biết bây giờ em sẽ thành thế nào nưã, là bởi vì có Tiểu Nhiên, em mới có tự tin đứng lên…”
“Tên họ Lưu hôn đản kia, gần đây đã phải ra tòa, hắn đã từng quấy rối không ít người, thậm chí còn tính muốn xâm hại các cô gái, toàn bộ đã kết hợp lại tố cáo hắn.” Ánh mắt Trang Minh Tuấn trở nên lạnh lẽo, “Người như hắn đáng nhẽ phải đưa ra tòa lâu rồi.”
An Tâm Khiết nhẹ nhàng gật đầu, “Kỳ thực đến bây giờ, em vẫn không dám đi gặp mặt hắn… Những cô gái bị hắn xâm hại vẫn luôn giữ im lặng, em có thể hiểu được. Sau khi mọi chuyện xảy ra, lựa chọn duy nhất của em là chạy trốn, muốn cố gắng hết sức quên đi mọi chuyện…”
“Tâm Khiết.” Trang Minh Tuấn đi tới bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô, hỏi cô: “Em… Hận anh sao?”
“Sao lại có thể không hận?” An Tâm Khiết ngước mắt lên, yên lặng nhìn gương mặt góc cạnh của hắn. “Nhưng anh cũng là người bị hại, anh cũng đâu có biết rõ tình hình, huống chi anh lại là cha của Tiểu Nhiên, mà Tiểu Nhiên lại là động lực duy nhất giúp em thoát khỏi đau khổ…”
“Căm ơn em, cảm ơn em đã lựa chon sinh ra Tiểu Nhiên.” Hắn cảm động đến mức run lên.
Sự kiên cường, lương thiện này, lại là một cô gái khiến người khác kính nể, là mẹ của con trai hắn.
“Khi em biết mình có thai, em cũng đã nghĩ tới đi phá… Bởi vì em là một cô nhi, người thân đối với em mà nói, thực sự quá quan trọng, nhưng đây là một sinh mệnh, còn có đây là dòng máu của mình… Trên đời này, nó là người thân duy nhất của em…” Nói ra những lời này, cô cảm thấy mình thật mềm yếu.
An Tâm Khiết muốn bưng cốc cà phê đưa cho Trang Minh Tuấn, nhưng ngón tay lại run rẩy, cốc cà phê cơ hồ như sắp đổ.
“Cẩn thận!” Trang Minh Tuấn nhanh tay đỡ lấy cốc cà phê trong tay cô, một tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hắn cầm chắc cốc cà phê trong tay, ánh mắt lấp lánh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, “Từ nay về sau, em không chỉ có Tiểu Nhiên là người thân, còn có một người nữa.”
Tiếng nói hắn trầm ổn bình tĩnh, đánh tan sự cô độc trong tâm linh của cô.
An Tâm Khiết ngừng thở, lẳng lặng nhìn hắn.
“Chính là cha của con trai em, là chồng của em.” Trang Minh Tuấn ôm cô thật chặt trong l*иg ngực hắn.
Đây là sự hứa hẹn của hắn đối với cô sao?
Tuy rằng giữa bọn họ không có tình yêu nhưng cũng đã có con trai để gắn bó.
Trong lòng cô không nên có sự không cam lòng hoặc có điều gì oán giận, mà phải là vui mừng tiếp nhận hắn, giúp hắn đi vào thế giới của cô và Tiểu Nhiên, trở thành người nhà của hắn… Người thân.
Nhắm hai mắt lại, bởi vì nhận thức này mà khiến toàn thân An Tâm Khiết run rẩy, thậm chí có chút sợ hãi.
Thực sự cô cứ như vậy mà tiếp nhận hắn sao?
Ngón tay run run của cô đột nhiên bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, trong nháy mắt một dòng điện từ lòng bàn tay tiến vào thân thể cô vuốt lên tương lai mờ mịt đáng sợ.
Cô cũng nắm chặt những ngón tay của hắn, trong lòng âm thầm khẳng định, nam nhân là chồng của cô, là người cô suốt đời muốn dựa vào.
Cuộc sống sau khi cưới của họ, từ từ yên ổn, dần dần đi vào quỹ đạo.