Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

Cô không muốn nghĩ xem mình sẽ quyết định thế nào, càng không muốn nghĩ đến những lời Trang Minh Tuấn nới.

Chờ cô nghỉ ngơi xong, cô mới có sức lực để tìm cách, để tiếp tục chiến đấu với hắn!

Kết hôn? Mơ cũng đừng mơ!

Nhìn tên mình trên tờ giấy hôn thú, An Tâm Khiết cảm nhận được, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa.

Cô thực sự đã dốc hết sức để cự tuyệt hắn, thế nhưng Trang Minh Tuấn lại không chịu nhượng bộ cho cô một chút nào.

“Trang Minh Tuấn, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ chạy trốn, lại càng không mang theo Tiểu Nhiên biến mất mắt anh, chỉ cần anh muốn gặp con đều có thể đến gặp bất cứ lúc nào… Em cũng sẽ nói với con, anh chính là cha của nó…”

Cô đã nói hết lời lẽ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cứng như sắt thép, nhìn chăm chú vào cô.

“Anh không tin em.”

Chỉ có một câu nói đã từ chối tất cả các đề nghị của cô.

Bởi vì cô đã từng chạy trốn trước mắt hắn nên bây giờ trong mắt hắn, tất cả việc cô đảm bảo đều không hề chắc chắn.

“Nếu như chúng ta không kết hôn, Tiểu Nhiên mới năm tuổi, em sẽ giải thích ra sao về quan hệ của chúng ta với con? Chẳng lẽ em không muốn cho con một gia đình haofn chỉnh sao? Em muốn vĩnh viễn cho con lớn lên trong hoàn cảnh không có cha sao?” Từng câu từng chữ của hắn vang lên rất có lực.

“Nhưng mà chúng ta không yêu nhau, làm sao có thể…”

“Chúng ta thế nào đều không quan trọng, quan trọng là…., chúng ta đều vì tương lai của Tiểu Nhiên, em cũng từng nói vì Tiểu Nhiên, em có thể làm bất cứ chuyện gì! Lẽ nào đây là lời nói dối sao?” Giọng điệu của hắn đấy trách cứ và hoài nghi, “Nếu như em là thật tâm muốn tốt cho Tiểu Nhiên thì chúng ta nhất định phải kết hôn.”

Hắn dùng lời nói của cô hoàn toàn khiến cô không thể phản bác.

Cứ như vậy, hắn dùng hỏa lực cường đại và những lời trách cứ tấn công cô một cách mạnh mẽ, cô bị ép kí vào giấy chứng nhận kết hôn với hắn.

Hay là Trang Minh Tuấn nói không sai, nếu cô đã lựa chọn sinh hạ Tiểu Nhiên, cô cũng không thể chỉ suy nghĩ cho chính mình mà hắn lại đặt lợi ích của con trai lên đầu tiên để suy tính.

Cô rất muốn giành những điều tốt nhất cho Tiểu Nhiên, muốn cho con vô lo vô nghĩ lớn lên, muốn cho con luôn có thể vui vẻ hạnh phúc…

từ điểm đó bắt đầu nhìn lại, cô và Trang Minh Tuấn kết hôn có lẽ là một quyết định chính xác.

Thế nhưng vì sao trong lòng cô lại cảm thấy cô một mảng sương mù dày đặc, mờ mịt, rất thương cảm?

Buông bút, ngẩng đầu, cô ngơ ngác nhìn người con trai đang kí tên ở bên cạnh mình.

Từ giờ phút này trở đi, hắn, Trang Minh Tuấn và cô, An Tâm Khiết đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

Không có hoa tươi, không có những lời chúc phúc, có lẽ đây sẽ một cuộc hôn nhân lạnh lẽo, không tình yêu.

Cảm giác này khiến nước mắt muốn trào ra khỏi đôi mắt của cô, cô không thể lý giải được tâm tư của mình, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.

Trang Minh Tuấn xoay người, nhìn thấy gương mặt rưng rưng nước của cô, hắn mím môi, gương mặt căng thẳng.

Hắn không nói lời nào, đột nhiên cầm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.

Ánh mắt hắn kiên định nhìn đôi mắt đãm lệ của cô, chiếc cằm kiên nghị khẽ gật nhẹ, “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Nước mắt cô chảy nhiều hơn, “Về nhà” hai chữ này lại lần nữa làm nội tâm yêu đuối của cô đau đớn.

Sau này, ba người bọn họ sẽ là người một nhà sao?

“Đi thôi.” Hắn nắm lấy tay cô, lấy chiếc khăn tay trong người nhét vào tay kia của cô. “Đều đã làm mẹ trẻ con rồi, sao vẫn còn dễ khóc vậy chứ.”

An Tâm Khiết lẳng lặng nhìn chiếc khăn trong tay cô, cho dù nội tâm của cô có tràn đầy thấp thỏm, lo âu, cô vẫn cảm nhận được tia thiện ý của hắn.

Có lẽ kết hôn với hắn cũng không tồi tệ như cô tưởng.

Tuy rằng hắn là một bạo quan độc tài, có những lúc lại không chịu nói cái gì đạo lý, tuy rằng hôn nhân của bọn họ không có một chút tình yêu làm cơ sở, nhưng… ít nhất… hắn là một người có trách nhiệm, là một nam nhân tốt.

Nếu như cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói là không tình nguyện, vậy đối với hắn thì là gì? Nhưng chính hắn đã nguyện ý muốn chăm sóc Tiểu Nhiên, thậm chí còn có cả cô…

“Chúng ta… Sẽ sống tốt sao?” Ý cô nói đến hôn nhân của hai người.

“Sẽ.” Trang Minh Tuấn quay lại ký tên không một chút chần chừ.

“Nhất định phải dọn đến nhà anh sao?”

“Người một nhà, đương nhiên phải ở chung một chỗ.”

Trang Minh Tuấn nói một câu đơn giản để An Tâm Khiết không thể cự tuyệt.

Cô quyết định cùng An Ngẫu Nhiên rời khỏi nơi cô đã ở gần năm năm qua.

Bởi vì, bọn họ là người một nhà.

“Tâm Khiết, Dung Dung đã nói chuyện của ngươi và Trang Minh Tuấn cho ta biết, hắn cư nhiên lại là cha của Tiểu Nhiên, ngươi vì sao không nói cho chúng ta biết?” Lê Nguyệt Nhã giúp cô dọn đồ đạc, vẻ mặt tòm mò hỏi.

“Nói đúng đó!” Lục Dung Dung bưng ba cốc cà phê đi vào phòng ngủ, đôi môi đỏ mọng cong lên nói. “Chúng ta có còn là chị em tốt hay không? Còn chuyện kết hôn quan trọng như vậy, ngươi cũng không cho chúng ta biết.”

“Chuyện này cũng đâu có quan trọng gì.” Đối mặt với sự phàn nàn của chị em tốt, vẻ mặt An Tâm Khiết điềm tĩnh, tươi cười trả lời: “Chỉ cần hắn đối tốt với Tiểu Nhiên, còn ta không quan trọng.”

“Thoạt nhìn hắn đối với Tiểu Nhiên cũng tốt lắm, hôm nay hắn cũng đến vườn trẻ đón Tiểu Nhiên sao?” Lê Nguyệt Nhã lộ vẻ lo lắng. “Thế nhưng hắn đã đưa ngươi và Tiểu Nhiên gặp người nhà hắn chưa? Dù sao, hắn cũng nên đưa ngươi và Tiểu Nhiên đi gặp qua người nhà hắn… Còn có, ngươi rút cuộc có thích hắn không vậy?”

“Việc này, các ngươi cũng không cần quá để tâm, ta có thể đảm bảo Trang Minh Tuấn là một nam nhân có trách nhiệm tốt.”

Trong đáy mắt An Tâm Khiết không cách nào giấu đi sự cô đơn, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười.

“Nếu đã quyết định gả cho hắn, ta cũng sẽ quyết định tin tưởng hắn, tất cả mọi chuyện đều giao hết cho hắn xử lý.”

“Thế nhưng cả hôn lễ và nhẫn đều không có, cũng không thể quá như thế…”

“Mẹ, con đã về rồi!” Lời nói của Lục Dung Dung còn chưa hết, khuôn mặt tươi cười sáng lạn của An Ngẫu Nhiên đã chạy vào ôm chầm lấy An Tâm Khiết, “Chú Trang nói, sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, thật không mẹ?”

“Là thật.” An Tâm Khiết ôm lấy con trai, tự nhiên đưa mắt nhìn về phía nam nhân cao lớn đứng ở cửa.

“Chúng ta đi ra trước.” Vẻ mặt Lục Dung Dung không tình nguyện, còn muốn ở lại nói chuyện bị Lê Nguyệt Nhã kéo ra khỏi cửa.

“Trang Minh Tuấn, gia đình các ngươi mau xuống ăn tối, tất cả đều do Tâm Khiết nấu đó!” Không muốn để Dung Dung nói chuyện linh tinh với Trang Minh Tuấn, Lê Nguyệt Nhã nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi cửa.

“Anh nói cho con chưa? Nhìn Trang Minh Tuấn đang đóng cửa phòng, An Tâm Khiết chăm chú nhìn hắn.

Hôm nay, cô cố ý để hai cha con họ có cơ hội ở riêng, để chính hắn nói với Tiểu Nhiên tình hình hiện tại.

Thế nhưng vừa rồi, Tiểu Nhiên lại gọi hắn là “chú Trang” mà không phải là “Baba”.

Trang Minh Tuấn vừa gật đầu vừa đi về hướng mẹ con họ. “Thế nhưng anh không biết con trai nghĩ gì… Con chỉ mỉm cười rồi nói đã biết, sau đó không có nói gì nữa.”

An Tâm Khiết nhìn sự căng thẳng khi hắn nói, cô cảm nhận được nội tâm hắn đang rất khẩn trương, rất lo lắng.

“Bảo bối.” Cô cúi đầu nhìn An Ngẫu Nhiên. “Chú Trang là cha của con, là cha ruột… Con có muốn nhận cha không?”

“Con…” An Ngẫu Nhiên chớp mắt, di chuyển đôi mắt to tròn, nụ cười dần dần biến mất trên gương mặt hắn. “Nếu như chú Trang là baba của con, vì sao nhiều năm như vậy, baba không muốn tìm chúng ta? Vì sao từ trước đến nay không có tới gặp chúng ta…”

Trước sự chất vấn của con trai, l*иg ngực cô cảm thấy căng thẳng.

Thêm Bình Luận