“Em dám phủ nhận một lần nữa xem! Nếu như Tiểu Nhiên không phải con anh, vậy tại sao em lại chột dạ muốn dẫn hắn đi bỏ trốn?”
Hắn gầm lên giận dữ, An Tâm Khiết co rúm lại, “Em…Anh nói chuyện nhỏ tiếng một chút, nếu Tiểu Nhiên bị đánh thức dậy thì phải làm sao?”
“Em sợ anh sẽ đánh thức nó? Em không sợ hành động bỏ trốn của em, sẽ làm xáo trộn cuộc sống của nó, sẽ mang thêm nhiều khó khăn và bất an sao?” Trang Minh Tuấn đi qua đi lại trước mặt cô. “Vừa nghĩ đến hành động ngu xuẩn này, anh rất muốn mở đầu em ra, xem trong đó rốt cuộc chứa những gì!”
“Sao anh lại đoán được …Em sẽ…Bỏ trốn…” Đôi lông mày thanh tú của cô cau chặt lại, thấp thỏm bất an nhìn hắn.
“Vì sao anh lại đoán được ư?” Hình như cô đang hỏi một vấn đề rất buồn cười, Trang Minh Tuấn nhướn lông mày châm biếm.
“Là chính em nói cho anh biết.”
“Em không có?” An Tâm Khiết không hiểu gì cả.
“Đêm qua___” hắn đột nhiên bước tới trước mặt cô, “Biểu tình khi em đồng ý để anh đưa Tiểu Nhiên đi giám định, căn bản không phải là chuẩn bị tốt muốn đi đối mặt mà là ý định muốn chạy trốn, tuyệt đối không phải muốn thỏa hiệp!”
“Có… Có sao?” Biểu tình của cô, dễ dàng lại bị hắn nhìn thấu như vậy sao?
“Anh và em đã cùng chụp ba quảng cáo, bất kể biến hóa nào trên mặt em dù là rất nhỏ đều khó thoát khỏi mắt của anh!” Trang Minh Tuấn như cột điện đứng sừng sững trước mặt cô.
Cô cho rằng, hắn là “Đạo diễn” là “Giả” sao?
“Là vậy sao…” An Tâm Khiết cúi đầu âm thầm ảo não, chính mình hành động lại giống như trò đùa.
“Bởi thế nên anh mới đứng đợi trước cửa nhà em cả đêm.” Hắn biết rõ, nếu không tận tay bắt được cô, cô nhất định sẽ không chịu thừa nhận dự định bỏ trốn của mình. ‘Mà em quả nhiên không phụ sự chờ mong của anh, thực sự có dự định muốn dẫn Tiểu Nhiên chạy trốn.”
“Anh đợi trước cửa cả đêm sao? Vậy anh chưa ngủ một chút nào sao?” An tâm Khiết giả bộ không để ý đến ý tứ hàm xúc châm biếm trong câu nói của hắn, cô làm bộ ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Khó mà làm đươc, giấc ngủ đối với anh rất quan trọng. Hay là anh về ngủ một chút đi, chờ anh tỉnh, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
“Em muốn anh về nhà ngủ?” Trang Minh Tuấn nhất thời ngạc nhiên, tức giận tự nhiên tiêu hao đi không ít.
“Đúng vậy.” Cô miễn cưỡng lộ ra một nụ cười vui vẻ, “Em cũng cả đêm không ngủ___ dù sao em cũng không đi được nữa, vậy không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút, mới tiếp tục nói chuyện tiếp.”
“Anh sẽ không rời khỏi đây.” Trang Minh Tuấn nói chắc như đinh đóng cột đánh tan tính toán của cô. “Anh sẽ không cho em thêm thời gian để bỏ trốn hoặc nghĩ ra quỷ kế để trốn tránh.”
Trở về ngủ? Thật khó cô mới kiếm được cái cớ!
“Anh không muốn ngủ vậy có thể để em về phòng nghỉ ngơi một chút? Em đảm bảo sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không có quỷ kế gì cả.” An Tâm Khiết giơ bàn tay nhỏ bé lên thề, trong mắt ánh lên tia cầu xin. “Trang Minh Tuấn, em van anh…Em thực sự mệt chết đi được, chúng ta cố thể nói chuyện sau___”
Lúc này cô thật giống như một tôi nhân đợi tuyên án, có thể kéo thêm một giây là một giây, thêm một phút là một phút.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hắn chỉ chỉ một bên ghế sô pha, “Ngồi xuống đi, chúng ta một lần giải quyết toàn bộ vấn đề, sẽ không làm mất nhiều thời gian của em.”
An Tâm Khiết sợ hãi đi về phía sô pha, không hiểu hắn muôn giải quyết cái gì, rốt cuộc hắn muốn ám chỉ cái gì.
“Mặc kệ anh muốn gì, nói chung, em và Tiểu Nhiên sẽ ở chung một chỗ.” Là người mẹ, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. “Em sẽ không để bất kì ai, bất kì chuyện gfi chia rẽ mẹ con em.”
Cô ngẩng đầu lên, khôi phục nội tâm đang bất an thấp thỏm, đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
“Vì sao em lại có suy nghĩ như vậy? Không ai muốn chia rẽ mẹ con em.” Nhìn cô đột nhiên kích động như thế, ánh mắt Trang Minh Tuấn có chút nghi hoặc, “Em bỏ trốn… Là bởi vì em nghĩ rằng anh sẽ chia rẽ mẹ con em.”
Suy nghĩ của cô, quả nhiên so với người khác không giống nhau.
Nhưng cũng là bản thân cô đã trải qua những việc không giống người khác.
An Tâm Khiết không hề động đậy, ánh mắt cố chấp nhìn hắn.
“Anh biết rõ em yêu thương Tiểu Nhiên thế nào, cũng biết em vì nó mà nỗ lực nhiều thế nào, anh sẽ không cướp đi người mẹ bên cạnh Tiểu Nhiên, vĩnh viễn sẽ không.” Cảm giác được sự nghiêm túc của cô, hắn cúi người đối diện với cô.
“Thật vậy sao?” Cô chớp mắt, một sự chua xót khổ sở dâng lên trong cổ. “Em và nó đều nương tựa vòa nhau mà sống, vì nó, chuyện gì em cũng có thể làm! Em biết sẽ bị anh trách cứ, em không nên cướp đi quyền lợi được cha yêu thương của nó… Thế nhưng em thật sự sợ, sợ vì chuyện này mà em và nó bất hòa, có thể sẽ nó sẽ rời xa em…”
Tiểu Nhiên là động lực duy nhất trong cuộc sống của cô, là niềm hạnh phúc của cô.
Cô tình nguyện là một người mẹ ích kỷ, cũng không thể để con trai và bản thân mình mạo hiểm trong tương lai.
Trong lòng Trang Minh Tuấn đầy ngập khiển trách và tức giận, đều bởi vì câu nói của cô mà từ từ tan biến.
Đôi mắt hắn thận trọng nhìn cô, cảm nhận sự lo lắng và ưu sầu của cô.
“Từ giờ trở đi, em không cần phải sợ nữa, anh có thể đảm bảo, em và con sẽ không bao giwfo xa nahu, nhưng làm cha, anh cũng không muốn xa con.” Hắn đứng dậy, hai tay ôm ngực.
“Anh…” Tiếng nói hắn trầm thấp không làm cho cô thoải mái mà lại khiến cô càng thêm căng thẳng.
Hắn rốt cuộc có dự định gì?
An Tâm Khiết ngẩng đầu lên ngừng thở, khuôn mặt bình tĩnh một cách lạ thường, nghiêm túc nhìn hắn, cô đáng đợi hắn tuyên án.
“Bởi vì trước đây anh không biết có Tiểu Nhiên, nên anh đã bỏ qua rất nhiều thời khắc quý báu ở bên cạnh con. Sau này, anh không muốn tiếp tục bỏ qua để rồi tiếc nuối.” Giọng điệu hắn bình tĩnh, không có chút tức giận. “Cho nên anh muốn chịu tất cả trách nhiệm.”
“Anh không cần___” câu nói của hắn kiên định khiến cô hơi run sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trang Minh Tuấn nhìn cô ngăn cô nói tiếp.
“Không chỉ có Tiểu Nhiên, anh còn muốn chịu trách nhiệm cả mẹ của nó. Sau này, mẹ con em sẽ do anh chịu trách nhiệm.” Dừng lại một chút, hắn càng nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của cô, “An Tâm Khiết, chúng ta kết hôn nhé.”
An Tâm Khiết há hốc mồm, không nói được một câu nào.
“Em không cần phải rời xa Tiểu Nhiên, anh cũng không cần rời xa con, đây là giải pháp hay nhất.” Hắn một đêm chưa ngủ, đã tận mắt nhìn thấy cô đưa theo con trai chạy trốn, khi nhìn thấy hình ảnh đó, hắn đã quyết tâm.
“Điều này sao có thể?” Sắc mặt An Tâm Khiết nhất thời trắng bệch.
Cô bị người ta cầu hôn, hơn nữa, người cầu hôn cô lại chính là cha của con cô!
Nhưng bây giờ, trong lòng cô không có chút nào hạnh phúc và vui sướиɠ, chỉ có hoang mang, nghi ngờ thậm chí là hoảng sợ.
“Trang Minh Tuấn, anh tức giận đến choáng váng đầu óc hay sao mới nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy, chuyện này hoàn toàn không thể được!”
“Em…” An Tâm Khiết sợ hãi, vội vã đứng dậy. “Em phải về phòng nghỉ một lát, chút nữa còn phải đưa Tiểu Nhiên đi nhà trẻ…”
Cô không dám liếc nhìn hắn, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn sàn nhà, hướng phòng ngủ đi tới.
Khi đi qua phòng Luc Dung Dung, cô thấy cửa phòng hé mở, đằng sau cánh cửa là vẻ mặt hết sức king ngạc của bạn tốt.
“Em có thể đi nghỉ một chút, dù sao bây giờ phòng hành chính cũng chưa mở.” Phía sau truyền đến quyết định chắc như đinh đóng cột của Trang Minh Tuấn. “Sau khi đưa Tiểu Nhiên đi vườn trẻ, chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn.”
Không, không có khả năng! Cô tuyệt đối sẽ không cùng hắn đi đăng kí kết hôn!
An Tâm Khiết không dám phản bác lời hắn nói, lại càng không dám cùng hắn tiếp tục tranh luận vấn đề này.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng, cấp tốc chui vào trong phòng sau rồi lập tức đóng cửa phòng lại, đem hết những phiền phức và Trang Minh Tuấn, tất cả để ở ngoài cửa.