Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

Nếu như cô cự tuyệt, vậy kết cục sẽ như thế nào?

Ánh mắt ngang bướng của cô dừng trên người Trang Minh Tuấn, cô biết hắn không đạt được mục tiếu, nhất định sẽ không bỏ qua.

“Em đồng ý.” Cô đột nhiên hiểu ra, không còn có lựa chọn nào khác.

Bởi vì Tiểu Nhiên đối với cô mà nói cũng rất quan trọng, thậm chí so với cuộc sống và sự trung thực của cô còn quan trọng hơn!

“Ngày mai em sẽ dẫn Tiểu Nhiên đi tìm anh, anh phải đáp ứng em, không được để nó biết bất cứ cái gì, không để nó hoảng sợ, không làm thay đổi cuộc sống của nó! Anh có thể đảm bảo không?”

VÌ con trai, lúc này cô phải thỏa hiệp, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa cô sẽ nghe theo hắn.

“Anh đảm bảo.” Trang Minh Tuấn sảng khoái trả lời, tuy ràng có chút king ngạc trước sự thay đổi của cô, nhưng hắn lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. “Tiểu Nhiên là bảo bối của em cũng là bảo bối của anh, anh vĩnh viễn cũng không tổn thương nó.” Và cả mẹ của Tiểu Nhiên.

Trang Minh Tuấn chăm chú nhìn cô, nói ra lời hứa cho chính mình.

Khi hắn quyết định tìm chứng cứ về cô, hắn đã chuẩn bị gánh chịu tất cả.

An Tâm Khiết gật đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng cũng như trút được gánh nặng.

Cô định nói gì nhưng cuối cùng lại mím chặt môi.

Biểu hiện của hắn càng chiếm lợi thế khiến lòng cô càng thêm lo sợ.

Cô không thể chờ đến khi hắn đứa con của mình đi xét nghiệm, khi có kết quả xét nghiệm, cô rất có khả năng sẽ mất đi đứa con của mình vĩnh viễn.

Cho nên, cô muốn dẫn Tiểu Nhiên trốn đi.

Cô sẽ không mạo hiểm đối diện với nguy hiểm lần này, cũng sẽ không cho hắn có cơ hội làm tổn thương Tiểu Nhiên, cũng sẽ không cho hắn bước chân vào cuộc sống của mẹ con cô.

Nắm chặt hai tay, trên mặt An Tâm Khiết hiện lên sự quyết tâm, được ăn cả, ngã về không.

Cô sẽ đưa Tiểu Nhiên trốn đi, sẽ biến mất mãi mãi trong thế giới của Trang Minh Tuấn…

“Tiểu Nhiên, mẹ biết con vẫn muốn ngủ, nhưng bây giờ, chúng ta nhất định phải ròi khỏi đây!” Mới năm giờ sáng, An Tâm Khiết đã gọi cậu nhóc đang ngủ say dậy.

“Tâm Khiết… Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?” Lục Dung Dung đứng một bên, nhìn sự mờ mịt của An Tâm Khiết mà không giải thích được. “Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì mà ngươi vội vã rời đi, ngươi thật sự không nói cho ta biết ngươi sẽ đi đâu sao? Vậy công việc của ngươi thì sao? Ngươi ___”

“Dung Dung! Ta không thể nói cho ngươi là vì ngươi.” Một bên mặc quần áo cho con trai, một bên bộ dạng kiên quyết nhìn bạn tốt. “Nếu như người vẫn còn là bạn tốt của ta, thì không nên hỏi nữa!”

“Được rồi…” Lục Dung Dung vẫn rất lo lắng.

Giúp con trai rửa mặt chải đầu, An Tâm Khiết đem bữa sáng đơn giản lên cho An Ngẫu Nhiên, còn cô lại không ăn miếng nào.

“Ngươi không được nói cho bất kì ai về tin tức của ta, kể cả có người hỏi, ngươi cứ nói alf không biết!” Một tay An Tâm Khiết kéo tay con trai, một tay kéo hành lý. “Sau này… Ta sẽ liên lạc với ngươi.”

“Vậy… Bảo trọng…” Lục Dung Dung không nói được cái gì.

“Dì Dung, hẹn gặp lại.” An Ngẫ Nhiên nhìn sắc mặt của mẹ, hiển nhiên cảm giác được bầu không khí ngưng trọng,

“Hẹn gặp lại.” Lục Dung Dung bế cậu nhóc lên, hai mắt đẫm lệ, ôm lấy An Tâm khiết.

“Ngươi cùng Nguyệt Nhã là bạn tốt nhất của ta, có thể gặp được các ngươi, ta thực sự rất may mắn.”

An Tâm Khiết vỗ vỗ vào vai Lục Dung Dung, lau đi nước mắt của mình.

“Thuận buồm xuôi gió!” Lục Dung Dung đưa bọn họ ra ngoài cửa, lưu luyến không rời, nhìn theo bóng bọn họ rời đi.

“Mẹ, chúng ta đi đâu?” Sau khi vào thang máy, cậu nhóc bất an nhẹ giọng hỏi. “Chúng ta còn có thể trở về hay không? Tiểu Nhiên còn có thể được đến vườn trẻ nữa không, có thể gặp mặt, chơi đùa với bạn bè, có thể gặp chú Trang không?”

Tiểu Nhiên non nớt lên tiếng hỏi dồn dập, khiến tâm An Tâm Khiết đau nhức.

Cô ngồi xổm xuống, ôn nhu mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn, an ủi con trai. “Tiểu Nhiên ngoan, mẹ muốn dẫn Tiểu Nhiên đến một nơi rất vui vẻ, nơi đó sẽ có rất nhiều bạn bè của Tiểu Nhiên, cho nên Tiểu Nhiên không cần lo lắng.”

Cô ôm lấy thân thể nho nhỏ của con trai, truyền cho nó sức mạnh, cũng vì chính mình mà cố gắng, “Từ nay về sau nhất định chúng ta sẽ sống tốt hơn, sẽ vui vẻ hơn.”

Cô dự định đưa Tiểu Nhiên về miền nam, quay về nới cô đã lớn lên, cô nhi viện…

“Vậy… Chúng ta sẽ ở đó bao lâu? Vậy Tiểu Nhiên có thể gặp lại chú Trang không?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Nhiên, tựa hồ như đang cố gắng không bật khóc.

“ABor bối, xin lỗi, chúng ta không thể gặp lại chú Trang…” Tiểu Nhiên đối với “Chú Trang” không muốn rời xa, làm ý nghĩ muốn chạy trốn của An Tâm Khiết càng thêm kiên định.

“Nhưng mẹ đảm bảo với con, một ngày nào đó, chúng ta nhất định sẽ quay lại.” An Tâm Khiết không biết làm sao để Tiểu Nhiên thấy thoải mái, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng nó.

Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được dũng khí để đối mặt với Trang Minh Tuấn, một ngày nào đso, cô sẽ không phải sợ hắn sẽ cướp đi con trai của cô.

Thế nhưng bây giờ…Tuyệt đối không thể…

Nắm tay An Ngẫu Nhiên, An Tâm Khiết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, quên đi sự hổ thẹn cùng sự mờ mịt trong nội tâm, bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị rời đi.

Cho tới bây giờ, cô không thể đổi ý, càng không thể nhát gan.

Cô vươn tay vẫy tắc xi___

Đột nhiên có người ôm lấy hành lí của cô, một bóng ma thật lớn đứng ở trước mặt cô.

An Tâm Khiết hoảng hốt ngẩng đầu, nghuwofi năm hành lí của cô không phải ai khác, chính là Trang Minh Tuấn với vẻ mặt hết sức phẫn nộ.

“Anh… Làm sao anh…” An Tâm Khiết đứng bên đường, vẻ mặt dại ra nhìn Trang Minh Tuấn.

“Chú Trang!” So với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của An Tâm Khiết, An Ngẫu Nhiên lại rất hưng phấn khi nhìn thấy Trang Minh Tuấn. “Chú đến tiễn mẹ con cháu sao?”

“Không phải.” Trang Minh Tuấn nở nụ cười thiên sứ với đứa con lại quay ra vẻ mặt nghiêm khắc như quỷ, trừng mắt nhìn An Tâm Khiết. “Chú Trang tới đưa Tiểu Nhiên về nhà.”

“Nhưng mà, mẹ nói…” Cậu nhóc lộ ra vẻ mặt phức tạp, liếc mắt nhìn mẹ.

“Trang Minh Tuấn, cả buổi đêm, anh đều đứng canh trước cửa nhà tôi sao?” An Tâm Khiết phục hồi tâm trạng hoảng loạn, phát hiện tôi sẽ trốn… à, sẽ rời khỏi đây?”

“Tiểu Nhiên, cháu không cần phải để ý những gì mẹ cháu nói, bây giờ, chú Trang sẽ quyết định.” Hắn xoa nhẹ khuôn mặt non mềm của con trai, hoàn toàn không nhìn An Tâm Khiết. “Tiểu Nhiên hình như là rất mệt, chú đưa cháu lên lầu để cháu ngủ thêm nhé.”

“Được không ạ?” Ánh mắt Tiểu Nhiên tràn ngập khao khát nhìn mẹ.

“Tất nhiên là không___”

“An Tâm Khiết, nếu như em không muốn anh nói hết mọi chuyện cho Tiểu Nhiên ngay bây giờ, tốt nhất đừng nói gì cả!” Hắn nheo mắt lại, nhìn cô hạ giọng, “Giữa chúng ta còn nhiều chuyện, đợi lát nữa nói chuyện với em sau.”

Trang Minh Tuấn cực kỳ tức giận.

Hai tròng mắt hắn đen như mực lóe ra tia lạnh thấu xương, còn thêm giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khiến cho Tâm Khiết rất sợ hãi.

Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc, hoang mang đang cố gắng kiềm chế sự bất mãn và uể oải trong nội tâm.

:”Được, lên lầu trước rồi nói.” Cô ngẩng đầu lên nói, không để cho hắn phát hiện ra sự hoảng hốt của mình, cô quay người đi về hướng cửa.

Nhưng tay cô lại đang run rẩy, có thể nghe cả thấy tiếng hít thở khó khăn của cô.

Tiếp theo phải làm thế nào?

Cô cũng thật là quá xui xẻo, cư nhiên lại “xuất sư vị tiệp thân chết trước”, vừa mới đi đến cửa đã bị hắn bắt được.

“Em không muốn cho Tiểu Nhiên đi giám định cũng có thể cự tuyệt.” Trong phòng khách, Trang Minh Tuấn tức sùi bọt mép, “VÌ sao em lại chọn trốn đi? Tiểu Nhiên cũng là con của anh, em không có quyền cướp đoạt đi quyền lợi của anh!”

“Tiểu Nhiên không phải là___”

Thêm Bình Luận