Cô có thể phủ nhận sao? Cô có thể đối mặt với đêm hôm đó không?
Trang Minh Tuấn mím chặt môi. “Không cần phủ nhận, anh biết đó là em.” Trong đầu hắn, đã hiện rõ lên khuôn mặt hoang mang và chịu nhục nhã của cô, gương mặt rưng rưng nước mắt.
Vì khoảng quá khứ quá đặc biệt, cho dù hắn không muốn nhớ, nhưng nó vẫn in sâu vào trong tâm trí hắn.
Thảo nào “lần đầu tiên’ gặp mặt, hắn đới với cô có cảm giác quen thuộc mà không thể diễn tả được.
An Tâm Khiết hạ mi mắt. “Em …Em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì.”
Một tay xoa huyệt thái dương, trái tim cô đập mạnh, khẩn trương tự hồ như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
“Tâm Khiết.” Trang Minh Tuấn đi tới phía sau, hai tay nắm lấy vai cô. “Anh biết chuyện này đới với em mà nói là rất thống khổ, phải nhớ lại tất cả, nhớ lại ngày phát sinh chuyện… Cũng không tốt.”
“Đừng nói nữa, em cầu xin anh.” Cô lấy tay cố gắng che đi gương mặt, nước mắt khuất nhục và hối hận lăn dài trên má. “Em không muốn nói những chuyện này…, em không muốn…”
“Mặc dù quá khứ gây cho em nhiều thống khổ, nhưng em không thể phủ nhận nó. Huống hồ, vì chuyện đó nên em mang thai Tiểu Nhiên… Anh không hề nghĩ, em lại sinh đứa con ra. Chuyện này… kì thực thật vĩ đại…” Tiếng nói hắn trầm thấp nhưng ôn nhu.
Lúc đó cô thậm chí còn không biết tên và lai lịch của hắn…
Dưới tình huống như vậy, nếu là người khác có lẽ đã bỏ cái thai đi, mà cô không chỉ giữ lại mà còn yêu thương chăm sóc con trai, cô luôn cố gắng giành những thứ tốt nhất cho Tiểu Nhiên.
Vì Tiểu Nhiên, cô kiên cường, độc lập tự chủ.
“Tuy rằng anh chưa từng trải qua, nhưng anh biết để sinh hạ nó, em phải đấu tranh, phải vượt qua gian khổ. Nuôi một đứa trẻ mồ côi cha, một đứa trẻ vĩnh viễn cũng không biết cha mình là ai… Em làm rất khá, rất rất tốt.” Trang Minh Tuấn nắm chặt vai cô, trong mắt hiện lên sự tôn kính.
“Không, nó không phải… Nó không phải con của anh…” Tiếng nói cô nghẹn ngào không có chút thuyết phục, giống như người đang hấp hối.
Trang Minh Tuấn không chửi mắng cô, không nổi trận lôi đình, càng không có trốn tránh, e sợ hoặc châm chọc khıêυ khí©h, lúng túng phẫn nộ… Hắn chỉ tán thưởng, thậm chí là cảm động, kể rõ tất cả.
Hắn là một nam nhân tốt.
Hắn thành thực, chính trực, dũng cảm, không trốn tránh sai lầm của mình, lại càng không cso ý định trốn tránh trách nhiệm của mình.
Hắn khiến cô không có cách nào tiếp tục nói dối, càng không thể bảo vệ bí mật của chính mình…
“Khi chúng ta gặp lại nhau, em nhận ra anh phải không?” Tuy rằng hắn đã quên mất nhưng hắn tin rằng cô tuyệt đối không quên. “Cho dù em không biết tên của anh, nhưng dù sao chính anh đã hủy hoại cuộc sống của em, em chắc chắn sẽ nhớ rõ anh…”
“Trang Minh Tuấn, thế là đủ rồi.” Cô ôm đầu, bất lực lắc đầu. “Không sai, em chính là cô gái kia, chính là người bị người ta hạ thuốc mê, thiếu chút nữa bị người ta cường bạo, cũng may mắn chạy thoát vào phòng anh, nhưng lại bị anh tưởng nhầm là bạn gái… Em đã thừa nhận, cho nên, anh không cần phải nói nữa.”
Vì sao hắn phải như vậy, vì sao lại khơi dậy vết thương của cô, bức cô thừa nhận quá khứ đau đớn này?
Trong lời nói của cô chứa đầy sự đau thương và chán ghét, làm hắn cảm động.
Trang Minh Tuấn cúi người, quay người cô qua, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
“Xin lỗi, Tâm Khuyết. Anh đã hiểu lầm em, đã gây cho em thương tổn lớn như vậy. Anh…”
Cô chớp mắt thừa nhận, khác với trong tưởng tượng của cô, hắn lại thừa nhận, còn xấu hổ.
“Đủ rồi, em không muốn nghe nữa!” Nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt của cô, sự đau đớn trong tâm hồn không ngừng trỗi dậy. “Chuyện này xảy ra, đã phá hủy cuộc sống của e, nhưng em đã cố gắng rất nhiều, cũng bắt đầu một cuộc sống mới. Em không muốn nhớ đến quá khứ, chỉ nghĩ cố gắng bước tiếp. Cho nên… Anh có thể quên chuyện này đi được không? Em cầu xin anh…”
Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhiêm túc nhìn thẳng cô. “Nếu như chuyện đó đã làm em tổn thương, như vậy em càng không thể quên, mà phải đối mặt với nó. Tâm Khiết, đêm hôm đó đối với cả anh và em mà nói đều rất khó khăn, chuyện đó đã thay đổi cuộc sống của chúng ta… Nhưng chuyện đó chưa từng chấm dứt, bởi vì có Tiểu Nhiên!”
Hắn công khai nhắc đến quá khứ, đối với cô mà nói là rất khó khăn, hắn bắt buộc phải nhắc lịa vết thương của cô.
Mặc dù, sâu thẳm nội tâm hắn không hề muốn, nhưng hắn chỉ có thể ép cô đối mặt.
Bởi vì giữa bọn họ có một cậu con trai, cho nên hắn không thể để cô tiếp tục trốn tránh, tiếp tục phủ nhận.
“Vì sao anh… Vì sao lại không buông tha em, buông tha Tiểu Nhiên?” An Tâm Khiết buồn khóc chuyển tầm mắt, cô không muốn thấy ánh mắt sâu sắc thẳng thắn thành khẩn và tràn ngập ý chí của hắn. “Em thừa nhận cô gái đêm hôm đó là em, nhưng điều này không có nghĩa Tiểu Nhiên là con anh.”
“Tâm Khiết, anh không có ý định động chạm đến vết sẹo của em, khiến em khó chịu, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh sẽ tiếp tục để mọt mình em đối mặt với quá khứ nữa. Cho nên những… gánh nặng này và cả những đau khổ và khó khăn khác, anh sẽ cùng em gánh chịu, sẽ cùng nhau nuôi lớn Tiểu Nhiên…” Trang Minh Tuấn cầm hai tay cô, gật gật đầu, muốn cho cô thấy sự quyết tâm của hắn.
“Vì sao anh muốn cùng em đối mặt? Em không muốn đi đối mặt, càng không cần bất kì ai can dư vào cuộc sống của em và Tiểu Nhiên. Một mình em có thể vượt qua quá khứ, tương lai, cũng tuyệt đối có thể gánh vác được.” Con nhìn lại hắn, ánh mắt quật cường.
Lời nói của hắn thật dễ dàng? giống như năm năm trước, những lời nói hời hợt là có thể giải quyết mọi việc sao.
“Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi ___ coi như năm năm trước là một sai lầm, là một sai lầm!” An Tâm Khiết cô gắng rut tay về, tiếng nói cao vυ"t. “Mời anh về cho, cũng không nên trở lại quấy rầy chúng tôi nữa! Tiểu Nhiên…Không phải con của anh!”
Bây giờ sự xuất hiện của hắn, không chỉ lần nữa làm đảo lộn cuộc sống của cô, còn muốn ép cô thay đổi.
Không, cô không muốn!
Quá khứ, một mình cô đã rất cố gắng để vượt, qua, không dựa vào bất kì sự giúp đỡ của ai ___ đặc biệt là hắn, cha của Tiểu Nhiên ___ tương lai đương nhiên cũng không cần hắn tham gia!
Cuộc sống của cô do chính cô làm chủ, giống nwh cô vẫn đứng vững trước tất cả những áp lực, trước tất cả ánh mắt của mọi người, lựa chọn sinh ra Tiểu Nhiên.
Cô cố chấp nhưng cũng rất quật cường.
“Cho dù ta biết rõ ngày đó em là xử nữ, biết rõ ngày Tiểu Nhiên ra đời, anh còn biết trên người Tiểu Nhiên có một cái bớt giống hệt của mình…” Hắn buông tay cô, bản thân cố gắng giữ bình tĩnh. “Em vẫn kiên trì phủ nhận sao?”
“Đúng vậy!” Trang Minh Tuấn nói khiến toàn thân cô phát run, nhưng cô vẫn nhìn hắn nói.
“Nếu như anh muốn đi giám định?” Trong mắt hắn bắn ra tia lạnh.
Tiếp tục tranh luận cũng không có kết quả gì, đối với cô cũng không hay, chỉ khiến cô càng thêm không chịu nhân, cũng khiến cô đau đớn thêm.
Cho nên, để cho sự thực hiện rõ, nên dùng đến khoa học kĩ thuật, sẽ cho biết hắn có phải là cha của Tiểu Nhiên.
Chỉ cần cô chấp nhận hắn, ba người bọn họ, mới có thể nói chuyện về tương lai.
“Xét nghiệm… Giám định?” An Tâm Khiết ngạc nhiên hơi há mốm.
“Đúng vậy.” Ngữ khí Trang Minh Tuấn hết sức bình tĩnh, không có chút phản bác. “Nếu anh có nghi ngờ, mà em lại không thể giải tỏa những nghi ngờ đó, vậy thì đây là cách nhanh nhất, cũng là biện pháp duy nhất.”
“Anh không chịu buông tha đúng khống? Tiểu Nhiên có phải con của anh hay không, thực sự qan trọng như vậy sao? Cho dù em có cực lực phủ nhận?” Đề nghị này khiến cô kinh hoàng đứng lên, cô thật không ngờ, hắn lại kiên trì như vậy.
“Rất quan trọng.” Hắn cũng đứng dậy, kiềm chế sự tức giận bốc lêи đỉиɦ đầu, lẳng lặng nhìn cô. “Anh muốn nhanh chóng biết được Tiểu Nhiên rốt cuộc có đúng là con anh hay không, có phải là cốt nhục của anh hay không?”