Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

“Sao lại như vậy? Lúc đó sao cô ấy không tố cáo hắn?”

“Muốn đi tố cáo hắn, cần phải có dũng khí thật lớn, hơn nữa rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp người mẫu, còn có hắn là kẻ có quyền có tiền, có lẽ hắn đã cùng cô gái đó thỏa thuận gì đó?”

“Dùng thuốc mê, thực sự là hạ lưu…”

Cách cửa không xa, Trang Minh Tuấn chuẩn bị rời đi. Nhưng bởi vì cuộc nói chuyện cả hai người đó mà ngây người.

Năm năm trước Công ty Khải Lệ tuyển người mẫu, bị người dùng thuốc mê hãm hại…

Năm năm trước, người xông vào phòng hắn, cô gái giả mạo Ái Linh, cũng nói giống như vậy.

Cô bị người ta bỏ thuốc mê, cho nên mới đi nhầm phòng…

Khi đó hắn cho rằng cô gái đó dùng thủ đoạn, vì cuộc thi nên không có liêm sỉ, hôm nay nghĩ lại, lẽ nào tất cả những lời cô gái đó nói… đều là sự thật?

Nói vậy là sự thật, hắn đã trách nhầm cô gái kia, hắn nên xin lỗi cô gái đó, bởi vì hắn đã xâm phạm cô…

Trang Minh Tuấn hơi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại hình dáng cô gái kia.

Đã mấy năm trôi qua, khoảng kí ức đó hắn đa lâu không nhớ lại, thậm chí hắn đã cố gắng quên đi, bây giờ muốn nhớ lại, chỉ còn lại một hình ảnh mơ hồ.

“Cô đoán xem người bị hại năm năm trước là ai? Có phải là học tỷ An Tâm Khiết không?” Cuộc đối thoại của hai người mẫu tiếp tục truyền đến tai hắn.

“Cô đừng nói bậy!”

“Tôi muốn nói, năm năm trước , cô ấy cũng tham gia tuyển chọn người mẫu, nhưng giữa chừng đột nhiên bỏ cuộc, cho nên mới nghĩ có thể là cô ấy…”

An Tâm Khiết? Trang Minh Tuấn đứng ở trên hành lang hai hàng lông mày nhíu chặt lại, lời nói kai khiến dây thần kinh của hắn bị kích động, còn khiến trái tim kiên cường của hắn co rút mạnh một cái.

Hai tay năm chặt thành quyền, đoạn kí ức bị lãng quên dần dần hiện lên trong đầu, khuôn mặt mờ nhạt cũng trở nên rõ ràng.

Năm năm trước, người xông vào phòng hắn, cô gái ở cùng hắn một đêm, không phải ai khác, chính là An Tâm Khiết.

“Chú Trang.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ngẫu Nhiên, tràn đầy hạnh phúc, nhanh chóng chạy về phía Trang Minh Tuấn đang đứng pử cổng vườn trẻ, “Chú lại tới đón cháu sao?”

“Đúng vậy, chú đưa Tiểu Nhiên đi ăn đại hán bảo!” Hắn mở cửa xe cho An Ngẫu Nhiên, nhìn cậu nhóc lên xe, mới quay người đối mặt với đôi mắt không có chút thiện cảm của mẹ cậu nhóc.

“Sao anh lại tới đây?” An Tâm Khiêt bước về phía hắn. “Em không phải đã nói, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt hay sao?”

“Lên xe hãy nói, hơn nữa ___” Trang Minh Tuấn cười tủm tỉm, cúi người ghé sát vào tai cô.

“Tiểu Nhiên đang nhìn, em muốn để nó thấy chúng ta cãi nhau sao?”

“Em và anh, không có cãi nhau! Em chỉ nghĩ anh nên rời khỏi đây là tốt…” An Tâm Khiết cắn chặt hàm răng, nhìn con trai đang ngồi bên trong xe, Tiểu Nhiên quả nhiên có chút tò mò, ánh mắt lại có chút lo lắng khi nhìn bọn họ.

Không xong… Rõ ràng con trai và Trang Minh Tuấn mới quen nhau mấy tháng mà nó đã ỷ lại vào Trang Minh Tuấn.

Đây là việc mà An Tâm Khiết lo sợ nhất.

Con trai và Trang Minh Tuấn càng ngày càng thân thiết, cô phải làm như thế nào mới có thể tách họ ra?

“Không lên xe sao?” Trang Minh Tuấn khẽ nhếch mi, bình tĩnh nhìn cô.

An Tâm Khiết cắn môi, mở cửa xe, không nói gì, ngồi bên cạnh Tiểu Nhiên.

“Mẹ, chú Trang muốn dẫn chúng ta đi ăn đại hán bảo, ngày hôm nay mẹ không cần nấu cơm nữa!” Tiểu Nhiên lập tức vui vẻ kéo tay cô. “Chuyện này rất tuyệt vời, phải không mẹ?”

Nhìn khuôn mặt chờ mong của con trai, cô cũng chỉ có thể khẽ gật đầu. “Đúng vậy, rất tuyệt vời.”

Trang Minh Tuấn ngồi vào trong xe, dáng vẻ châm chọc, nhìn hai mẹ con nhe răng cười. “Đêm nay là thế giới của ba người chúng ta, bất kì ai cũng không thể quấy nhiễu.”

Nói xong, hắn còn ý vị thâm trường khẽ liếc An Tâm Khiết, sau đó xoay người lái xe đi.

Hắn nói những lời này là có ý gì?

An Tâm Khiết trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không thể đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Nhìn cái người ngồi đằng trước tràn đầy tự tin, một nam nhân không đạt được mục đích thì nhất định không cam lòng, cô cảm thấy bất an.

Cô muốn thừa dịp mọi chuyện vẫn còn kịp cứu vãn, đẩy hắn ra, càng phải nhân lúc bí mật chưa bị bại lộ, sẽ đoạn tuyệt với hắn, khi tâm của cô chưa bị hắn làm cho dai động, nhất định không để hắn bước vào tâm của cô.

Thế nhưng, cô thực sự đã làm như thế sao?

Cô thật nghi ngờ.

Trang Minh Tuấn ôn nhu hôn lên trán Tiểu Nhiên, lại đứng ở bên giường, vẻ mặ tràn đầy yêu thương nhìn Tiểu Nhiên vài giây sau đó mới quay lại nhìn về phía An Tâm Khiết đang rất khẩn trương.

Hai người bọn họ không tiếng động đi ra khỏi phòng ngủ, Trang Minh Tuấn cẩn thận đóng chặt cửa phòng.

“Có muốn uống cùng anh một chén?” Hắn đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai bia.

“Em không muốn” An Tâm Khiết khaonh tay trước ngực, cố gắng bày ra bộ dáng muốn thương lượng, “Nếu như quá khứ em có gì hiểu lầm anh, em có thể bỏ qua ____”

“Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện trước, em rất cần cái này.” Trang Minh Tuấn thanh minh, đem bia nhét vào tay cô.

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhìn biểu tình hắn có chút kỳ lạ, An Tâm Khiết thật sự không đoán ra.

Trang Minh Tuấn trầm lặng trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng cô. “Tiểu Nhiên, là con trai của anh đúng không?”

“Cái… Cái gì?” Cốc bia trong tay An Tâm Khiết thiếu chút nữa rớt xuống đất.

“Cẩn thận.” Hắn dùng tay nâng. “Em uống trước đi, sau đó trả lời anh.”

Không đợi hắn nói xong, An Tâm Khiết đã giơ tay, đem cốc bia uống đi một nửa.

Cô cố gắng khôi phục trái tim bị trấn động mạnh của mình, cố tình thể hiện sự bình tĩnh, nhưng thoạt nhìn, đã thấy rõ sự rối loạn. “Dù anh có yêu quý Tiểu Nhiên thế nào, cũng không thể nói ra những lời buồn cười như thế được, Tiểu Nhiên sao có thể la con của anh?”

Trái tim của cô bởi vì lời nói dối của chính mình mà nhảy lên kịch liệt.

Ông trời hãy tha thứ cho cô, lúc này, cô không có một chút dũng khí nào để nói ra sự thật.

“Năm năm trước, Công ty Khải lệ tuyển chọn người mẫu.” Trong khi cô đang rất bối rối, thì Trang Minh Tuấn lại có vẻ rất bình tĩnh ung dung. “Nếu như em còn nhớ rõ thì chúng ta đã từng gặp nhau.”

An Tâm Khiết cười mà mắt thì cứng đờ, cảm giác hít thở cũng rất khó khăn.

“Chuyện năm năm trước, ai còn nhớ rõ…” Tiếng nói cô run run.

Sao Trang Minh Tuấn lại nhắc đến năm năm trước? Đáng lẽ hắn phải không nhớ rõ cô chứ, hắn cũng không có bất luận lí do gì cần nhớ cô.

Lần đầu gặp lại nhau, cô đã giật mình, nhưng cô cũng không ngờ hắn lại nhớ tới ngày đó.

“Nếu như em quên, anh có thể nhắc cho em nhớ.” Hắn rót bia vào cốc của cô. “Một buổi tối tại Khẩn Đinh năm năm trước, em bị người ta hạ thuốc mê, em chạy trốn, chạy nhầm vào phòng anh, mà lúc đó anh uống say, cho nên đã nghĩ em là bạn gái của anh…”

Trang Minh Tuấn nheo mắt, nhớ lại từng cái từng cái một, hắn sắp xếp mọi chuyện phát sinh trong đầu.

Ái Linh đi ra ngoài tìm hắn, lại quên đóng cửa phòng, An Tâm Khiết lúc đó lại bị người ta hạ thuốc mê, quá choáng váng mà nhìn lầm số phòng…

Mặc dù quá trình mọi chuyện tràn đầy trùng hợp và kịch tính, nhưng toàn bộ nghi vấn đều có thể giải thích rõ ràng.

“… Bởi vì thuốc mê mà em không thể chống cự, cho nên chúng ta mới có một đêm.” Nói đến đây, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc. “Khi đso, anh đã nói nhưng câu không nên nói với em, anh xin lỗi em.”

“Anh đang nói cái gì, em không hiểu gì hết.” An Tâm Khiết nắm chặt tay ghế, dùng sức tựa vào cạnh bàn.

Cô cầm cốc bia uống một hơi hết sạch.

Ông trời ơi, Trang Minh Tuấn không chỉ nhớ kỹ, hắn còn có thể kể rõ từng chi tiết!

Thêm Bình Luận